Khi đội quân đi ngang qua gần y quán, những người xung quanh như đã hẹn trước, đột nhiên nhường đường cho ta.
Vương phu nhân đẩy ta từ phía sau: 「Đi đi.」
Ta nhất thời không để ý, cả người liền đứng trước mặt mọi người.
Nhiếp Hàn Sơn nhìn sang, kéo dây cương, kìm ngựa lại, xuống ngựa đi về phía ta.
「Vi Vi.」
Đôi mắt chàng rất sáng, giọng nói khàn khàn.
Ta không hiểu ý chàng, chỉ có thể khẽ gọi: 「Vương gia, chúc mừng Vương gia...」
Lời của ta còn chưa nói xong, giây tiếp theo đã bị bế bổng lên, không nhịn được kêu lên một tiếng.
Xung quanh vang lên một trận huyên náo và tiếng hò reo cổ vũ.
Nhiếp Hàn Sơn bế ta lên ngựa, sau đó cũng nhảy lên, ôm chặt lấy eo ta, chân dùng sức, lập tức thúc ngựa tiến lên.
Xung quanh lại vang lên một trận hò reo cổ vũ và tiếng cười đùa.
Ta biết bọn họ không có ác ý, nhưng vẫn đỏ mặt tía tai, nghiêng đầu nói nhỏ với chàng: 「Vương gia, chàng thả ta xuống đi, như vậy không hợp lễ nghi.」
Trong cổ họng Nhiếp Hàn Sơn phát ra tiếng cười trầm thấp.
「Vi Vi, đừng từ chối, nàng nhìn xung quanh đi, nàng xứng đáng.」
Hơi thở của chàng phả vào cổ ta, vừa nóng vừa ẩm.
「Chúng ta đã thắng, từ hôm nay trở đi, Bắc Cương sẽ không còn chiến tranh, không còn cảnh ly tán, không còn cảnh cha già tiễn con trai, thê tử tiễn trượng phu, ấu tử tiễn phụ thân ra chiến trường nữa, Bắc Cương của chúng ta sẽ bình yên như kinh đô. Vi Vi, ta thật sự rất vui.」
Trong giọng nói của chàng ngoài niềm vui còn mang theo sự hoài niệm sâu sắc.
Ta nghiêng đầu, liền nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chàng.
Nhiếp gia trung liệt, kéo dài năm đời, hàng trăm nhân khẩu đều chôn xương ở Bắc Cương, linh bài trong từ đường bày kín cả gian phòng cũng không hết.
Hơn một trăm năm chiến sự cuối cùng đã có kết thúc ở đời Nhiếp Hàn Sơn.
Trong khoảnh khắc đó, lòng ta mềm nhũn.
Người đàn ông trước mắt này, tuy rằng chàng không phải là một trượng phu đạt chuẩn, nhưng chàng quả thực là một vị tướng quân rất tốt.
Trù tính, c.h.é. m g.i.ế. c trên chiến trường, trên vai chàng đè nặng sinh mạng của hàng vạn tướng sĩ và hàng chục vạn bách tính Bắc Cương, nặng tựa núi cao.
Ta đã từng vô số lần mang canh đến vào ban đêm, thấy chàng một mình trầm tư đối diện với bản đồ bố phòng, ánh đèn leo lét, bóng lưng chàng lộ ra vẻ cô tịch sâu sắc.
「Ừm.」 Ta cười một tiếng, cảm thán, 「Đúng vậy, tất cả đều kết thúc rồi.」
Quân đội diễu hành một đường đến Trấn Bắc Vương phủ, Nhiếp Hàn Sơn xuống ngựa, thuận tay bế ta xuống theo.
Vào phủ, trong phủ đã chuẩn bị sẵn nước nóng.
Nhiếp Hàn Sơn vào phòng tắm, tắm rửa.
Ta đến phòng bếp, chuẩn bị cơm tối, bát mì thịt dê nóng hổi đã được bưng lên bàn, đợi rất lâu, trên mặt bát mì đã đông lại một lớp mỡ, cũng không thấy người ra.
Ta dặn dò Hổ Phách mang mì đi hâm nóng trên bếp, còn mình thì đi vào phòng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!