Chương 10: (Vô Đề)

Nhiếp Hàn Sơn ở lại với ta một lát rồi lại bị gọi đi vì có việc quân.

Mãi đến tối muộn mới trở về.

Ta sai người chuẩn bị nồi lẩu nóng hổi.

Nhiếp Hàn Sơn cùng các huynh đệ của hắn ăn uống náo nhiệt ở tiền viện, còn ta và Hổ Phách lui vào trong, đuổi hết người hầu hạ ra ngoài.

"Tiểu thư, thịt dê này ngon thật đấy."

"Vốn dĩ dê núi ở Bắc Cương là một trong những loại thượng phẩm tiến cống, thịt mềm mịn lại không có mùi hôi, nếu thích thì ăn nhiều một chút."

Ta bỏ một miếng thịt dê vào miệng, đôi mắt cong cong đầy ý cười.

Nhiếp Hàn Sơn bước vào ngay lúc này.

Hổ Phách thấy vậy vội vàng đứng dậy, nước chấm trên miệng vẫn chưa kịp lau: "Vương……Vương gia."

Ta từ tốn liếc nhìn hắn: "Nhanh vậy sao?"

"Trong quân doanh có lệnh giới nghiêm, từ đây về đó cũng khá xa."

"Chàng ăn no chưa? Có muốn ăn thêm chút gì không?" Ta nâng đũa lên ý bảo.

Nhiếp Hàn Sơn không từ chối, trực tiếp ngồi xuống bàn.

Ta vẫy tay, bảo Hổ Phách đi thay một nồi lẩu khác.

Nhiếp Hàn Sơn nâng đũa, chậm rãi ăn: "Nhạc mẫu thế nào rồi? Nghe nói dạo trước bị cảm lạnh."

"Đã khỏi hẳn rồi, nha hoàn chăm sóc rất tận tâm, giờ đã có thể đi dạo trong vườn rồi."

"Vậy thì tốt."

Ta gắp một miếng củ cải bỏ vào miệng: "Vương gia sống ở biên cương có tốt không?"

Nhiếp Hàn Sơn ngẩng đầu nhìn ta: "Thời điểm này, thật ra nàng không nên tới. Mùa đông vốn đã lạnh thấu xương, người Hung Nô trên thảo nguyên không có lương thực và da thú để qua đông nên thường xuyên xuống phía Nam quấy nhiễu, biên cương gian khổ cũng chẳng có gì hay ho."

"Gần đây Hung Nô xâm phạm biên giới đặc biệt thường xuyên sao?"

"Bây giờ vẫn chưa tính là nhiều, vẫn chưa đến thời điểm khắc nghiệt nhất, đợi tháng sau chính thức vào đông, tuyết rơi nhiều, bọn chúng sẽ bắt đầu hành động."

Nhiếp Hàn Sơn rũ mi mắt xuống, nói rất bình thản, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự lạnh lùng. Là đại tướng quân trấn thủ biên cương, gánh nặng trên vai hắn vô cùng nặng nề.

Ta cũng biết bây giờ mình không nên tới, chỉ là……

"Là ý chỉ của Thái hậu nương nương, ta không tiện từ chối, nói đi cũng phải nói lại, Vương gia cũng đã hai năm không về Kinh Thành ăn Tết rồi, Thái hậu nương nương cũng rất nhớ ngài, năm nay xem ra lại không về được, lo lắng ngài ở biên cương ăn không ngon ngủ không yên, nên mới phái ta tới."

Mặc dù ý tứ của Thái hậu nương nương không chỉ có vậy, nhưng người đã không nói thẳng, vậy ta cũng vui vẻ mà giả ngốc.

"Ta đã quen ở biên cương rồi, nơi đây không giống Kinh Thành, nàng tự chăm sóc tốt bản thân là được, đừng để bị bệnh." Nhiếp Hàn Sơn múc một bát canh dê, uống một hơi cạn sạch, trên chóp mũi lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.

"Vâng, thiếp thân biết rồi, Vương gia vất vả rồi."

Đợi thức ăn trên bàn được dọn xuống, đã là đêm khuya.

Hổ Phách đã chuẩn bị nước ở phòng bên, ta vào trong tắm rửa, không lâu sau liền nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài, âm thanh mơ hồ như từ xa vọng lại, tiếng la hét cực kỳ đáng sợ.

"Hổ Phách! Hổ Phách! Xảy ra chuyện gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!