Kết hôn bảy năm, phu quân chưa từng bước chân vào phòng ta nửa bước.
Hắn cũng có người trong lòng, là cô gái mồ côi được cứu trên chiến trường.
Nàng ta trương dương, sáng ngời, nhiều lần trước mặt ta khiêu khích: "Chính thê phu nhân thì sao chứ? Còn không phải chỉ có thể một mình trông phòng trống đấy hay sao?."
Ta mỉm cười, không biện giải, vuốt ve đầu chú chó Vượng Tài, nhàn nhạt cười.
Nuôi nam nhân còn không bằng nuôi chó.
Có trời mới biết, cuộc sống không cần quản việc, không cần hầu hạ đàn ông sung sướng đến nhường nào.
Thế nhưng có một ngày, sau khi hắn vào cung, đột nhiên thay đổi.
1
Ta tên Tự Như Vi, con gái Thái phó nổi danh khắp Kinh Thành.
Trong tiệc Trung Thu, ta đã cứu Hoành Dương tiểu công chúa suýt chút nữa trượt chân rơi xuống nước.
Thái hậu thấy ta phẩm hạnh ôn hòa lương thiện, tài mạo song toàn, Phượng tâm đại duyệt.
Một đạo ý chỉ liền đem ta gả cho Trấn Bắc Vương Nhiếp Hàn Sơn đang có danh tiếng hiển hách làm vợ.
Sắc mặt ta trắng bệch, suýt chút nữa ngã nhào thất thố, vội vàng quỳ xuống: "Như Vi tài hèn học mọn, thực không xứng với Trấn Bắc Vương, kính xin Thái hậu nương nương thu hồi ý chỉ."
Ai mà không biết, trong hậu viện của Vương phủ có một nữ tử, chính là người trong lòng mà Trấn Bắc Vương từ chiến trường mang về.
Hắn từng phóng khoáng tuyên bố, đời này tuyệt không cưới vợ nạp thiếp, muốn cùng nàng ta một đời một kiếp một đôi người.
Tình huống này mà gả qua đó...
Ta lén liếc nhìn hắn một cái, quả nhiên thần sắc âm trầm, mặt đen như mực.
Sau đó, cha và mẹ vì ta mà lo lắng đến mức hơn nửa tháng không ngủ ngon giấc.
Liên tiếp dâng lên mấy đạo tấu chương, đều bị bệ hạ bác bỏ.
Mà Trấn Bắc Vương vốn tưởng sẽ có động thái từ hôn lại yên lặng không nói một lời.
Ngày đại hôn, lúc làm lễ phu thê giao bái.
Một nha hoàn từ ngoài cửa chạy nhanh vào, loạng choạng ngã xuống đất: "Vương gia! Vương gia! Người mau qua đó đi! Liễu di nương... Liễu di nương đột nhiên phát bệnh tim, sắp không xong rồi."
Nhiếp Hàn Sơn sắc mặt đại biến, lập tức ném mạnh dải lụa đỏ trong tay xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của các vị tân khách, phất tay áo bỏ đi, ném ta một mình ở lại hiện trường thành hôn.
Qua khe hở phía dưới khăn voan, ta nhìn thân ảnh đỏ thẫm của hắn càng đi càng xa, dải lụa đỏ nắm trong tay lạnh lẽo một mảnh.
Tân lang đều đi rồi, vậy thì cũng không cần bái đường nữa, ta dứt khoát giật khăn hỉ đang che trên đầu xuống.
Đang lúc mọi người cho rằng ta sẽ phất tay áo bỏ đi, ta lại mỉm cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tự nhiên dùng danh nghĩa Trấn Bắc Vương phi tiếp đãi khách khứa.
Thái hậu ban hôn, bệ hạ liên tiếp bác bỏ, hôn sự này của ta và Trấn Bắc Vương Nhiếp Hàn Sơn không phải đơn giản là liên hôn giữa hai nhà, mà là không kết không được, đối với việc này cha cũng bất lực.
Người có mặt lúc đó không ai không phải là kẻ tinh ranh, cũng không muốn đắc tội với Trấn Bắc Vương và Tự gia vào lúc này, trong lòng mỗi người một suy nghĩ, coi như bỏ qua tiết mục này, lục tục đến tiền viện ngồi vào bàn ăn tiệc.
Chỉ có huynh trưởng không nhịn được, một lòng muốn đòi lại công bằng cho ta, nhưng lại bị ta kéo lại: "Ca ca đừng đi! Không sao đâu."
"Ngày đại hôn, hắn lại làm nhục muội như vậy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!