- Anh...! Vậy là anh thừa nhận toàn bộ mọi chuyện đều do chính tay anh sắp xếp?
Túc Kỳ đau đớn nhìn Hoắc Kiến Trường, những lời anh nói tưởng chừng như vô tình nhưng lại có sức sát thương lớn đến như thế.
Hoắc Kiến Trương xoay lưng, bước đến gần cửa sổ, nhàn nhạt đáp:
- Ừ! Em đã nghĩ như thế thì nó là thế đó! Tôi cũng lười giải thích!
Vòm họng Túc Kỳ chậm rãi di chuyển lên xuống.
Ngay sau đó, cô tóm lấy điện thoại, túi xách, không nói không rằng trực tiếp bước qua người anh.
Hai cầu vai quệt ngang qua nhau, mọi thứ như ngừng lại.
- Đứng im đấy!
Đúng lúc Túc Kỳ sắp rời khỏi phòng, Hoắc Kiến Trương đột ngột lên tiếng cản lại.
- Tôi chưa cho phép em rời khỏi đây!
- Anh là cái thá gì mà không cho tôi đi?
Túc Kỳ hỏi vặn lại anh, trong lòng vô cùng giận giữ.
Chẳng phải, chính miệng anh đã thừa nhận, toàn bộ mọi hiểu nhầm giữa cô và gia đình đều do anh âm thầm xúi giục kẻ khác đó ư?
- Anh không có tư cách lên mặt với tôi!
Cô gằn giọng lại lần nữa, cảm xúc kìm nén sắp sửa bùng cháy dữ dội.
Yên bình bên nhau được vài ngày ngắn ngủi, cuối cùng, lại đổ vỡ như thế này.
Nhiệt độ cơ thể trên người Hoắc Kiến Trương đột ngột tăng mạnh.
Toàn bộ các khớp ngón chân, đầu ngón tay run lên không ngừng.
Thú tính dần dần xâm lấn trở lại trong con người anh, dồn toàn bộ lên não, anh sắp không kìm chế được bản thân nữa, lý trí cuối cùng còn sót lại sắp bị đánh gục.
- Em đừng có bướng! Ngoan ngoãn quay trở lại đây!
Tuy nhiên, những lời ép buộc của anh càng thêm phản tác dụng.
Túc Kỳ hừ lạnh, vặn tay nắm cửa, định bụng phải rời khỏi đây, tuyệt đổi cô và Hoắc Kiến Trương sẽ không dính líu tới nhau thêm bất kỳ một giây phút nào nữa.
Nhưng chỉ được ba bước, cả người Túc Kỳ đột ngột bị nhấc bổng lên cao, đồ đạc đang cầm trên tay cứ thế rơi xuống dưới đất.
- Tôi đã cảnh cáo rồi cơ mà? Hả?
Hoắc Kiến Trương nghiến răng ken két, hai tròng mắt đỏ ngầu, tấm lưng cao lớn run lên bần bật, dùng tay ôm ngang eo Túc Kỳ mà hung bạo kéo lê cô quay trở lại trong phòng.
Rầm!
Nhìn cánh cửa bị đóng lại một cách hết sức thô bạo, Túc Kỳ hoảng loạn không thốt lên lời.
Hoắc Kiến Trường đứng ngược sáng, ném cô xuống dưới mặt đất lạnh lẽo, dùng ánh mắt sắc lẻm như lưỡi dao, liên tục phóng về phía cô chằm chằm.
Hô hấp Túc Kỳ ngày càng tăng thêm.
Cô có cảm giác, người đàn ông khủng khiếp đang đứng trước mặt mình đâu phải là Hoắc Kiến Trương dịu dàng, ôn nhu của ba ngày vừa qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!