Dưới dòng nước sâu lạnh buốt, Hoắc Kiến Trương kịch liệt nín thở, dựa theo ánh trăng sáng chiếu mờ mà kịch liệt tìm kiếm tung tích của Túc Kỳ.
Phụ nữ ngu ngốc!
Nước chảy vào mắt anh, xộc vào mũi, khiến Hoắc Kiến Trương vô cùng khó chịu.
Đằng trước, cách đó không xa, bóng hình một người con gái mềm yếu nằm gọn dưới đáy hồ, cơ thể trôi lềnh bềnh, dường như đã không còn chút sức sống nào cả.
Khi anh bơi đến nơi, Túc Kỳ đã rơi vào trạng thái hôn mê.
Bàn chân phải của cô bị dây cỏ quấn lấy, chỉ sợ anh không tới kịp, Túc Kỳ sẽ chết mất.
Hoắc Kiến Trường dùng hai tay ôm lấy đầu Túc Kỳ, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, giúp Túc Kỳ điều hòa hô hấp.
Một tay anh ôm ngang eo cô, giữ chặt vào bên mình, tay còn lại luồn xuống phía dưới, dùng toàn bộ sức lực giật phăng đám cỏ quấn chân.
Sự việc diễn ra rất nhanh chóng.
Túc Kỳ hôn mê được Hoắc Kiến Trường liên tục hôn sâu, truyền oxy giữ mạng, đoạn cật lực ôm cô bơi lên trên bờ.
- Túc Kỳ! Túc Kỳ!
Hoắc Kiến Trương cả người ướt nhẹp, VỖ VỖ lên hai má Túc Kỳ, muốn đánh thức cô dậy.
Thế nhưng, Túc Kỳ vẫn nằm im bất động, làn da trắng bệch tái mét, gần như tim đã ngừng đập, chỉ còn lại chút hơi thở yếu ớt đến đáng thương.
Anh gấp gáp sử dụng cách thức ép ngực cho cô.
Túc Kỳ chết, Hoắc Kiến Trương sẽ ôm cô một lần nữa dìm sống chết cùng.
Qua một hồi kịch liệt cứu Túc Kỳ thoát khỏi cái chết, rốt cuộc cô cũng có phản ứng, ho sặc lên vài tiếng, sau đó nôn sạch nước trong bụng.
Túc Kỳ mơ màng mở mắt, trông thấy đầu tiên là khuôn mặt đẫm nước, vẫn còn dính một vài cọng cỏ trên tóc của Hoắc Kiến Trương.
Dịch vị dạ dày như bị đẩy ra hết, khiến Túc Kỳ cảm thấy toàn thân đau nhức, rất khó chịu.
- Tỉnh rồi à? May quá, tôi không phải tốn tiền mua quan tài!
Hoắc Kiến Trường mệt mỏi ngồi phịch sang bên cạnh, để mặc cho nước hồ vẫn còn nhỏ tong tong trên người.
Chỉ trải qua gần năm phút đấu tranh với cái chết, đem Túc Kỳ an toàn trở về, thế mà anh cảm tưởng như đã trôi qua hàng ngàn năm sống dở chết dở.
Túc Kỳ mặc kệ những lời nói độc miệng của Hoắc Kiến Trương, gắng gượng chống tay ngồi dậy.
Nhưng, cô chỉ đi được hai bước lại lập tức ngã chúi xuống dưới đất.
Cũng may, Hoắc Kiến Trương kịp
thời dang tay đỡ lấy, ôm trọn Túc Kỳ vào trong lòng.
- Đừng động vào tôi!
Túc Kỳ hất tay anh ra, ghét bỏ chống đối.
Hoắc Kiến Trương cười gằn, dùng tay siết lấy cằm cô, ép Túc Kỳ phải nhìn thẳng vào mắt anh:
- Tại sao em cứ thích chống đối lại tôi hả?
- Vì tôi ghét anh! Cực kỳ ghét anh!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!