Vốn dĩ, mọi thứ cứ nghĩ đơn giản, có thể sẽ kết thúc theo một chiều hướng tiêu cực nhất.
Cắt đứt toàn bộ liên lạc, chặn số điện thoại, gấp rút chuyển nơi ở, thiêu cháy khế ước bán thân, Túc Kỳ vẫn cho rằng, mối ràng buộc giữa cô và anh chỉ còn tồn tại duy nhất hai từ "Huệ Phi".
- Em đang nghĩ gì thế?
Chu Dương giơ tay khua khua trước mặt Túc Kỳ, lo lắng lên tiếng hỏi.
Từ sau ngày hôm đó, tâm tình của Túc Kỳ trở nên rất khác thường.
Cô thường xuyên im lặng, đăm chiêu suy nghĩ về một vấn đề gì đó, có lúc lại quên mất bản thân đang ngồi cùng với anh.
Hôm nay cũng như vậy, cô chỉ mới ăn được nửa miếng bạch tuộc hấp là lại ngồi ngẩn ngơ, nhìn chằm chằm vào nồi lẩu đang sôi, mi mắt trĩu xuống, vô cùng rầu rĩ.
Mười phút trôi qua, Chu Dương ngồi phía đối diện, lặng lẽ nhìn cô, lại âm thầm bỏ thức ăn vào bát Túc Kỳ.
Cho đến khi phần bát của cô đã đầy lên, anh mới chua xót lên tiếng gọi.
Cô thoáng giật mình, vội vàng cười trừ:
- À không! Dạo gần đây trời trở gió, làm cho tâm tính em cũng có chút đổi khác.
- Lần nào em nói dối, hai bên vành tai cũng đỏ ửng như quả cà chua chín vậy!
Chu Dương không cần nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô.
Anh cũng không muốn đào sâu, bởi Chu Dương thừa hiểu tính cách của Túc Kỳ.
Một khi cô muốn nói, chắc chắn sẽ tự nói với anh chứ không cần đợi anh lên tiếng hỏi thăm.
Túc Kỳ gắp thức ăn bỏ vào miệng, cố gắng giữ cho tâm trạng được tự nhiên nhất:
- Ây da! Chẳng có gì qua mắt được anh nhỉ? Thôi rồi! Bữa ăn lần tới em sẽ chuộc tội, trình bày hết từ đầu đến cuối với anh, chịu chưa nào?
Nhà hàng này được xây dựng theo phong cách châu Âu thanh lịch, màu sắc chủ đạo là màu trắng tinh tế, không quá khô trương.
Điểm đặc biệt khiến cho Dực Quận trở thành nơi nổi tiếng nhất thành phố, có lẽ nằm ở tầng sảnh được bài trí một bể bơi hình vòm vô cùng rộng lớn.
Quan khách vừa ăn, vừa có thể chiêm ngưỡng vòi phun nước hình rồng đúc bằng vàng nguyên chất cao gần hai mét, nước rải theo từng tầng long lanh rất đẹp.
Túc Kỳ và Chu Dương ngồi trên tầng hai, toàn bộ phòng ăn lắp bằng kính chống đạn.
Bên trong có thể quan sát rõ nét cảnh sắc phía trước, nhưng người ngoài nhìn vào đều khó khăn.
Reng...! reng....
Điện thoại Chu Dương đột ngột reo lên inh ỏi.
Anh đứng dậy bắt máy, đi ra phía xa để tránh tiếng ồn.
Chỉ còn một mình, Túc Kỳ cũng cảm thấy tương đối no bụng, bèn buông đũa, đảo mắt nhìn về phía sảnh lớn, ngây ngốc ngắm nghía đài phun bằng vàng.
Chợt, phía sau lưng cô, một khí tức lạnh lẽo nhanh chóng ập đến, thuận lợi tóm được bàn tay thon nhỏ của Túc Kỳ, sau đó hùng hổ giật mạnh về phía người đó.
- Ôi!!!
Túc Kỳ bị dọa giật nảy mình, khuôn mặt xinh đẹp đập cả vào lồng ngực săn chắc đằng sau.
Mùi nước hoa Pháp mà cô ưa thích nhất thoang thoảng len lỏi vào trong cánh mũi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!