Chương 38: Miễn Là Anh Đau Khổ

Hoắc Kiến Trường được Utan lái xe tới đón.

Trong suốt quãng đường về, hai bên lỗ tai Utan.

gần như muốn phát nổ.

Hoắc Kiến Trường làu bàu mắng Túc Kỳ trong miệng, mắng cả xe Porsche, cả chiếc giày vô tri vô giác đáng thương. 

- Vương Túc Kỳ, về đến nhà, xem tôi dạy dỗ cô như thế nào cho chừa! 

Xe vừa dừng, anh đã hùng hổ bước xuống, đóng cái rầm thật mạnh. 

Quản gia Phúc Tâm muốn chạy tới hỏi thăm liền bị anh gạt ngang, không dám tiến thêm bước nữa.

Ngồi trong phòng ngủ, Túc Kỳ mặc một chiếc váy ren màu trắng tuyệt đẹp, chiều dài chỉ cao vừa qua mông, phần ngực khoét sâu, hằn rõ rãnh ngực đẹp đến mê hồn. 

Cô trang điểm không quá đậm, chỉ tô chút son môi cho thêm hồng hào, dặm lại vết quầng vì thiếu ngủ trên đuôi mắt.

Mái tóc dài buông xõa trên ngàn lưng trắng nõn, thoang thoảng mùi nước hoa Pháp vô cùng quyến rũ. 

- Vương Túc Kỳ! 

Cửa phòng bị đạp mạnh, kêu ầm lên một tiếng.

Túc Kỳ không quá bất ngờ, nhàn nhã quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt. 

Vừa trông thấy cô ngoan ngoãn, xinh đẹp tới mức ngây ngốc thế này, ánh mắt hằm hằm lửa giận của Hoắc Kiến Trường cũng được dịu lại. 

- Trời hôm nay sập à? Hay là cô bị ma nhập? 

- Ma nhập gì chứ! Sau khi đánh xe về, tôi cảm thấy rất có lỗi với anh! 

Túc Kỳ nhẹ nhàng đứng dậy, thuận tay cầm lên hai ly rượu vang đã được rót sẵn từ trước, đem đến trước mặt Hoắc Kiến Trường. 

Nhìn hành động khác thường của cô, Hoắc Kiến Trường không khó đoán ra ý đồ, lập tức chau mày, đưa tay ngắn lại ly rượu được Túc Kỳ trao tới. 

- Cô đùa tôi à? Muốn gì thì nói nhanh lên! 

Đôi mắt trong veo của Túc Kỳ bắt đầu ngấn nước.

Cô đặt lại ly rượu lên bàn, dùng đôi tay thon nhỏ ôm chặt lấy phần cơ bắp cường tráng của anh, mấp máy môi van xin: 

- Tôi đã là người của anh, tùy ý anh sử dụng.

Nhưng...! nể tình tôi phục vụ anh đã bao nhiêu ngày qua, xin anh hãy giúp tôi một chuyện. 

Mỹ nhân trước mắt đột ngột mềm mỏng, ít nhiều cũng khiến Hoắc Kiến Trương cảm thấy có chút động lòng.

Anh đưa bàn tay thô ráp, nâng gương mặt xinh đẹp đẫm lệ của Túc Kỳ lên cao, chậm rãi hỏi nhỏ từng tiếng: 

- Cứ nói đi! Nếu làm vừa ý tôi, cô còn có thể đạt được nhiều hơn thế! 

Túc Kỳ gật đầu lia lịa, nức nở đáp: 

- Tôi không còn chỗ để dung thân.

Toàn bộ tiền tiết kiệm đều đã dùng vào việc chi trả viện phí cho mẹ.

Hiện giờ, vai diễn cũng bị Lâm Thanh hủy, tôi bị dồn vào bước đường cùng. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!