Chương 28: Ân Ái Hoan Lạc

- Anh dùng tay lại! Chúng ta đang ở nhà của tôi!

Túc Kỳ đưa tay che trước ngực, ngăn chặn ánh mắt thèm khát như cú vọ của người đàn ông tham lam kia.

Hoắc Kiến Trương chẳng cần suy nghĩ nhiều, trực tiếp gạt phăng:

- Bỏ đi! Tôi mua lại là được chứ gì!

Dứt lời, anh lại tiếp tục vùi đầu vào cơ thể nõn nà của Túc Kỳ, hé môi liếm láp phần cổ thon thả.

Đã nửa tháng thôi qua rồi, Hoắc Kiến Trường phải cắn răng thủ tầm nhẫn nhịn.

Mặc dù chỉ muốn ngay lập tức đến bắt người phụ nữ kia về, nhưng anh lại nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ đó.

Cứ để cô tự do thời gian, dưỡng sức, âu cũng hợp tình hợp lý, còn tốt cho cả hai.

Túc Kỳ bị anh ôm chặt cứng, phần cổ liên tục bị anh dùng môi day day, cảm giác vô cùng ngứa ngáy.

Cô không dám kêu to, chỉ sợ Tử San trên lầu nghe thấy lại rắc rối lớn.

- Có...! có thể làm nhanh hơn được không? Tôi ở trong này cũng khá lâu rồi, nhỡ Tử San nghi ngờ!

Túc Kỳ ấp úng đề nghị.

Cô thừa biết bản thân không thể thoát khỏi Hoắc Kiến Trường, thà chấp nhận để anh thỏa mãn, còn hơn dây dưa không dứt, thành ra bị phát hiện.

Lông mày Hoắc Kiến Trương nhếch lên.

Chưa từng có một ai dám mở lời đề nghị với anh, ngoại trừ Túc Kỳ.

Đương nhiên, anh sẽ sẵn sàng chiều theo ý cô.

Hoắc Kiến Trường dùng hai tay bám lấy eo Túc Kỳ, sau đó nâng bống cô lên, giống như đang bế em bé.

Làn da trắng nõn của Túc Kỳ đã đỏ ửng, xấu hổ vô cùng, bị anh đặt ngồi lên trên bồn rửa mặt, liên tục xoa nắn vuốt ve khắp nơi trên cơ thể.

Vài bong bóng xà phòng còn vương lại trên ngực Túc Kỳ, mùi thơm dịu thoang thoảng càng kích thích sống mũi Hoắc Kiến Trường.

Vòm họng anh di chuyển lên, xuống theo đường đi của mắt, điểm nhìn chạm tới nơi đẫy đà cao vút, hồng hào, lập tức nuốt nước bọt.

- Mẹ kiếp! Tại sao tôi lại có thể nghiện cô đến điên dại như thế này chứ?

Hoắc Kiến Trường đê mê nhìn ngắm, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên hai *** *** ***, đoạn há

miệng ngoạm chặt lấy.

- Ừm! Đừng!

Túc Kỳ bị anh kích thích, lập tức ưỡn cao ngực chịu trận.

Đầu lưỡi linh hoạt bắt đầu di chuyển loạn xạ lên bầu ngực cô, không muốn tách rời.

- Tôi còn phải đi thăm cha mẹ!

Túc Kỳ bắt đầu chống chế.

- Muộn rồi! Mai đi sau!

Hoắc Kiến Trường gạt ngang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!