Chương 26: Đón Cô Về

Túc Kỳ dự tính sẽ ở lại quê nhà khoảng chừng một tháng.

Đồ đạc cô mang về không nhiều lắm, thiếu thì sắm tiếp, còn cẩn thận mua quà cho cha mẹ và em gái.

Đường về quê mất hơn năm tiếng đồng hồ.

Do đã quen địa hình, Túc Kỳ tự mình lái xe về nhà, hầu như cả quãng đường đi cô đều không nghỉ ngơi một lần.

Càng gần về đến nhà, tâm trạng Túc Kỳ lại càng cảm thấy thấp thỏm không yên.

Bốn năm không gặp, mọi thứ đổi khác, tình cảm cũng trở nên nhạt nhòa theo.

Liệu rằng, cha mẹ cô sẽ còn nhớ cố hay hoàn toàn quên lãng? Những ngày tháng trong tù, mặc dù họ chưa từng một lần đến thăm, Túc Kỳ vẫn không thể nào lấy đó làm lý do để oán trách họ cả.

Căn nhà hai tầng không rộng lắm nằm sâu trong thôn nhỏ.

Vừa trông thấy bóng dáng quen thuộc của bà Vương đang lúi húi quét dọn sân trước, trống ngực Túc Kỳ thay nhau đập liên hôi.

Cô đỗ xe trước cổng, hít thở một chút cho tâm trạng khá hơn, sau đó mạnh dạn mở cửa xe bước xuống.

Nghe tiếng động, bà Điềm Hinh ngưng quét, động chiếc chổi cũ xuống nền đất, sau đó ngửa cổ nhìn lên.

Cửa xe được đẩy ra, một thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng bước tới.

Mái tóc dài đen tuyến bay loạn trong gió, dáng hình vô cùng gợi cảm, phong cách ăn mặc khá đơn giản với bộ đồ thể thao khỏe khoắn nhưng vẫn toát lên khí chất cực kỳ sang trọng.

Túc Kỳ tháo kính râm, rảo bước vào trong sân.

Hai mẹ con cứ thế đứng im lặng nhìn nhau, người nào người nấy không khỏi kinh ngạc xen chút bối rối.

- Túc...! Túc Kỳ! Con về hồi nào vậy?

Điềm Hinh gọi lớn tên cô, sau đó chạy tới, vòng tay ôm chầm lấy Túc Kỳ.

Không hiểu sao sau khi gặp lại mẹ, mọi tủi nhục trong bốn năm qua Túc Kỳ phải tự mình gánh chịu đều đồng loạt tan biến hết.

Nghe tiếng ồn ào ngoài sân, ông Vương cùng Tử San cũng gấp gáp chạy ra.

Trên nét mặt người bố ngoài ngũ tuần ấy không có bất kỳ biểu hiện nào thải quá, chỉ hờ hững nói vài tiếng nhỏ gọn:

- Về là tốt!

Tử San giúp Túc Kỳ đem đồ vào nhà, thỉnh thoảng lại hỏi cô một số điều đã xảy ra trong những năm qua.

Tuy nhiên, không ai nhắc lại hoàn cảnh ba năm trước khi Túc Kỳ phải vào

tù.

Đây chính là nỗi đau mà Túc Kỳ luôn luôn muốn quên càng sớm càng tốt.

Bữa ăn đoàn viên với đầy đủ bốn người diễn ra một cách đơn giản.

Cha mẹ hỏi thăm cuộc sống hiện tại của cô, có động viên, an ủi là phần lớn.

- Cuối tuần này em gái con sẽ kết hôn.

Con đã nghe Tử San nói qua rồi phải không?

Ông Vương tự rót cho mình ly rượu mạnh, tu một hơi hết sạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!