Túc Kỳ có chút ngạc nhiên, nơi thi hành án tử của quốc gia vốn dĩ phải được bảo mật thật nghiêm mới đúng.
Thế mà Hoắc Kiến Trương lại muốn dẫn một người ngoài như cô đến đó để làm gì?
Hàng loạt câu hỏi liên tục xuất hiện trong não bộ của cô, cuối cùng đành nuốt lại tò mò, không hỏi thêm gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Túc Kỳ được tận mắt trông thấy Hoắc Kiến Trương mặc quân phục.
Màu áo xanh thẫm đặc trưng của quân đội, phần cổ bẻ đính hai dải huy hiệu dọc trên cầu vai, ôm sát từng đường nét cường tráng trên cơ thể của Hoắc Kiến Trương, khiến anh không chỉ trở nên đạo mạo, nghiêm túc mà còn toát ra khí chất vô cùng quyền lực.
Trái ngược hoàn toàn với tính cách cầm thú, tàn độc mà Túc Kỳ phải miễn cưỡng tiếp xúc.
Anh đang cài cúc áo, thấy Túc Kỳ im lặng liền đảo mắt nhìn cô.
Người con gái này đứng tựa lưng vào tường, hàm răng trắng đều tăm tắp đang cắn cắn môi dưới, lông mày thanh tú nhíu chặt lại, đăm chiêu suy nghĩ rất lâu.
Môi mỏng Hoắc Kiến Trương cong nhẹ, động tác cài nút áo cũng dừng lại.
Anh chỉ một ngón tay về phía Túc Kỳ, ra hiệu cho cô bước gần tới bên mình.
- Cài khuy áo cho tôi!
Túc Kỳ khó hiểu nhìn anh, hất cằm thắc mắc:
- Chỉ còn một chiếc khuy nữa, sao anh không tự cài nốt đi!
Hoắc Kiến Trương không nói hai lời, trực tiếp dùng tay tháo sạch hàng khuy áo vừa mới cài, vênh mặt đáp:
- Ồ! Mắt nào của cô trông thấy tôi đã cài sắp xong? Hửm?!
- Anh...! Anh!
Túc Kỳ câm nín, đành miễn cưỡng đưa tay chạm lên ngực Hoắc Kiến Trương, cẩn thận giúp anh cài lại từng chiếc khuy áo.
Hoắc Kiến Trương cao một mét chín, hơn hẳn Túc Kỳ hai cái đầu.
Thân hình cao lớn, bờ vai rộng rãi, cơ bụng cuồn cuộn khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.
Túc Kỳ phải kiễng chân lên cao mới có thể với tới hàng khuy đầu tiên.
Anh lặng lẽ quan sát từ trên cao, thấy cô gái nhỏ khổ sở kiễng chân, mấy lần suýt té, không nhịn được liền tỏ ý chán ghét, hất tay cô ra khỏi ngực mình.
- Thấp như thế này, sau nòi giống nhà họ Hoắc cũng nấm lùn như vậy thì chết với tôi!
Túc Kỳ nghe không rõ, ngửa cổ hỏi lại anh:
- Anh nói gì cơ?
Tuy nhiên, Hoắc Kiến Trương không đáp, luồn hai bàn tay cứng nhắc sang vòng eo thon nhỏ của cô, đoạn nhấc bổng Túc Kỳ lên cao.
Túc Kỳ bám chặt lấy hai cánh tay cơ bắp của anh, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra liền bị Hoắc Kiến Trương đặt ngồi lên bàn ăn.
- Tiếp tục đi!
Hoắc Kiến Trương hơi chúi đầu gối chân, nhàn nhạt ra lệnh.
Vì Túc Kỳ được anh bế ngồi lên bàn nên chiều cao cũng được cải thiện ít nhiều, vừa tầm hơn.
Cô cúi đầu, lúi húi cài tiếp khuy áo cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!