Lucky! Lucky!
Túc Kỳ xỏ vội đôi dép, tóc còn chưa kịp chải, hốt hoảng mở cửa chạy nhanh ra bên ngoài hành lang.
Cô liên tục mở miệng gọi Lucky, hỏi thăm cả những phòng hàng xóm lân cận, thế nhưng tất cả bọn họ đều chỉ lắc đầu.
Khóe mắt Túc Kỳ đỏ hoe.
Trước lúc cô đi, Lucky vẫn còn nằm ngủ ngoan trong thảm.
Toàn bộ cửa sổ, cửa ra vào Túc Kỳ đều khóa rất chắc chắn, sẽ không có chuyện Lucky thoát ra khỏi phòng ngủ được.
Có lẽ nào...
Trong đầu cô lúc này chợt xuất hiện gương mặt tàn độc của Hoắc Kiến Trương.
Chỉ có anh ta mới đủ khả năng bước vào phòng Túc Kỳ, bắt mất Lucky đem đi.
Cô rút điện thoại, lần tìm số điện thoại của Hoắc Kiến Trương.
Đêm hôm trước, chính bàn tay anh đã tùy tiện chộp lấy điện thoại của cô, sau đó tự động lưu số của mình vào.
"Mỗi lần trông thấy dãy số này, cô đều phải ngoan ngoãn bắt máy trong vòng năm giây!"
Ngón tay Túc Kỳ có chút run rẩy.
Cảm giác vừa lo lắng, vừa sợ hãi cứ thế xâm chiếm cơ thể cô dần dần.
Đầu dây bên kia vang lên những tiếng tút...! tút rất dài.
Thời gian chỉ trôi qua sáu giây, vậy mà Túc Kỳ lại cảm thấy như đã qua sáu năm.
Trống ngực trong cô đập thình thịch, hai bàn chân liên tục cọ vào nhau.
Bắt máy đi, van xin anh bắt máy đi!
Tín hiệu nhận cuộc gọi truyền tới, Túc Kỳ không dám thở mạnh, run run mở lời trước:
- Hoắc...! Hoắc Kiến Trương? Là anh phải không?
Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, tất cả chỉ là âm thanh im lặng phăng phắc.
Túc Kỳ vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục dò hỏi:
- Tôi biết là anh đang nghe máy.
Chính anh đã bắt trộm Lucky của tôi, đúng không hả?
- Thật ồn ào!
Hoắc Kiến Trương tặc lưỡi, chán ghét đáp lời.
Anh ngồi ngả lưng trên ghế, hai chân vắt chéo nhau, bàn tay còn lại đang cẩn thận vuốt ve một con mèo Anh lông trắng muốt.
Lucky nằm gọn trên đùi anh, hai mắt lim dim, thích thú tận hưởng khoái cảm.
Thằng khóc không hề hay biết, chủ nhân của nó đang lo lắng cho nó tới phát khóc.
Meo! Meo!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!