Xin chào, cá rô! Lâu lắm mới gặp nhau nhé!
Đội trưởng cục cảnh sát thành phố La Dĩ Thâm hớt hải chạy tới trước mặt Túc Kỳ cùng Chu Dương, thành thục đập vai cùng anh, nở nụ cười tươi rói.
"Cá rô" là biệt danh của Chu Dương khi còn lơ thơ vài mớ tóc, cho đến tận bây giờ, trải qua gần hai mươi năm, La Dĩ Thâm vẫn còn nhớ như in.
Chu Dương có chút xấu hổ, nếu có hai người các anh thì thỏa sức trêu nhau cũng không sao.
Nhưng hiện giờ Túc Kỳ cũng đang ở đó.
Anh đưa tay gãi gãi đầu, cố gắng nhấn mạnh cho La Dĩ Thâm nghe rõ:
- CHU DƯƠNG tôi rất nhớ cậu đó!
La Dĩ Thâm vẫn ngoác miệng cười sảng khoái, giải vờ không hiểu ý Chu Dương, tiếp tục châm chọc:
- Tôi cũng nhớ cậu, cá rô.
Chà chà, vài năm không gặp, anh bạn già của tôi cũng đã lấy vợ!
Nghe đến đây, Túc Kỳ cùng Chu Dương không nhịn được nữa, quay mặt nhìn nhau bối rối, da mặt đỏ rần.
Túc Kỳ hắng giọng, chìa tay về phía La Dĩ Thâm, rất lễ phép chào hỏi:
- Chào anh! Em là Túc Kỳ, bạn thân của anh Chu Dương!
Mi mắt La Dĩ Thâm có chút co giật, vừa bắt tay cùng Túc Kỳ, vừa đưa mắt liếc sang Chu Dương, lập tức liền nhận phải cái lườm thấu trời của anh.
- Ồ! Thì ra là hiểu nhầm! Không sao, không sao! Bạn cùng giường...!À! Bạn chí cốt!
Chu Dương thiếu chút nữa đã lao lên phía trước, đánh cho La Dĩ Thâm một đấm nhớ đời.
Tuy nhiên, trước mặt Túc Kỳ, anh đâu dám động tay động chân, đành ấm ức nuốt cục tức vào bụng.
La Dĩ Thâm nhận chức đội trưởng cục cảnh sát thành phố đã được tròn hai năm.
Nghe nói, vị đội trưởng cũ vì làm ăn tắc trách, để tội phạm nguy hiểm vượt ngục nên phía trên xử phạt, thu lại thẻ tên, đuổi ra khỏi ngành vĩnh viễn.
Nhờ có cơ hội béo bở này, La Dĩ Thâm dễ dàng leo lên vị trí đội trưởng, có khả năng trong tương lai còn vươn cao hơn.
Tại nhà ăn của Cục cảnh sát, La Dĩ Thâm miệng nhai ngồm ngoàm món cơm rang, thoải mái mở lời:
- Vụ án Túc Kỳ chịu tội đã qua ba năm.
Hồ sơ chắc chắn vẫn còn, tôi có thể giúp hai người xem qua.
Túc Kỳ hết sức mừng rỡ.
Mặc dù trong lòng có nhiều lo ngại, nhưng vì sự trong sạch của bản thân, cô nhất định phải tìm ra hung thủ thực sự.
Chu Dương đẩy ly cà phê sữa tới trước mặt Túc Kỳ, cẩn thận hỏi lại lần nữa:
- Liệu có thể lật lại vụ án được không?
Nghe anh hỏi, La Dĩ Thâm ngưng động tác, lấy giấy lau miệng, cười nhẹ đáp:
- Tôi không phụ trách hồ sơ vụ này.
Chỉ e, người ta sẽ để nó chìm nghỉm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!