Thấy ta do dự, Diêu Dục liền dập đầu mấy cái thật mạnh, đến nỗi trán cũng rỉ máu:
"Công chúa, thần cầu xin người, di nương còn đang trong tay của cha, thần cầu xin người, hãy giữ thần lại, thần làm gì cũng được."
Ta vội vàng ngăn hắn lại, bất đắc dĩ thở dài, bảo quản gia thu xếp cho hắn một gian phòng.
Ta nói:
"Diêu Dục, ta không cần ngươi làm gì cả. Nếu ngươi có bản lĩnh, thì hãy tự mình nghĩ cách đòi lại sự sỉ nhục hôm nay."
Nói rồi, ta vội vã hồi cung để dỗ dành Du đại nhân.
Du đại nhân thấy bộ dạng của ta liền biết sự tình không ổn.
Đợi đến khi ta kể hết đầu đuôi câu chuyện, thì hắn đã sắp tự
"ngâm mình trong giấm" rồi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
"Thì ra còn có duyên phận như vậy."
Du Hựu Thanh chắc là muốn mỉa mai vài câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của ta, nên đành tự mình tức giận.
Ta vẫn tiễn Du Hựu Thanh ra khỏi cung như thường lệ.
Nhưng hôm nay ta còn có chuyện muốn hỏi Diêu Dục, nên cũng định quay về phủ công chúa một chuyến.
Du Hựu Thanh còn chưa kịp nổi giận, thì Triệu Cẩn đã kéo tay áo ta, làm nũng không cho đi.
Từ khi hoàng đệ đăng cơ, ta vẫn luôn ở trong cung bầu bạn với hoàng đệ, phủ công chúa chỉ là để trưng bày, giờ rời khỏi hoàng đệ, xuất cung ngủ lại quả thực là lần đầu tiên.
Ta đành phải cúi người xuống dỗ dành hoàng đệ.
Sau khi dỗ dành đứa nhỏ xong, thì đứa lớn cũng cúi gằm mặt xuống như quả cà bị sương muối, im lặng chờ ta dỗ dành.
Đáng tiếc là không còn thời gian nữa, ta đành phải nhân lúc đang che tay áo, nhẹ nhàng dùng ngón tay móc móc vào lòng bàn tay hắn, coi như là an ủi.
Đợi đến khi ta và Diêu Dục nói chuyện xong thì trăng đã lên cao giữa trời.
Ta trở về phòng mình, bỗng thấy một bóng đen lướt qua.
Chưa kịp kêu lên, thì người đó đã bịt miệng ta lại: Chiêu Chiêu, là ta.
Ta theo bản năng nhìn xung quanh, hỏi:
"Sao chàng lại đến đây?"
Sắc mặt Du Hựu Thanh hơi ảm đạm,
"Ta đã ở đây một lúc rồi, nàng yên tâm, ta rất cẩn thận, sẽ không có ai biết đâu.". Giọng điệu có chút ấm ức.
"Hựu Thanh, chàng hãy nhẫn nhịn thêm một chút nhé."
Ta biết gần đây hắn không được vui, cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể dịu dàng khuyên nhủ hắn.
"Ta không trách nàng."
Du Hựu Thanh hình như đã uống chút rượu, ánh mắt có chút m.ô.n. g lung, long lanh ánh nước:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!