Chương 7: (Vô Đề)

Thế nhưng lúc này đây, Du Hựu Thanh vừa nói không còn hứng thú, nhưng vẫn đứng trước mặt ta, không chịu rời đi.

Cửa cung chỉ cách một bước chân...

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, như đang chờ đợi một câu trả lời, hay nói đúng hơn là chờ đợi một lời phán quyết.

Ta có chút không hiểu, rõ ràng là đối với hắn, bắt đầu lại với ta mới là điều thiệt thòi hơn, vậy mà m.á. u trong người ta lại bắt đầu sôi sục.

Ta thậm chí còn nghe thấy tiếng gió đêm vỗ vào má, bên tai là tiếng gió rì rào không ngớt, đầu quả tim dường như dính phải những bông liễu năm ấy, khiến người ta ngứa ngáy.

Ta đưa tay đưa chiếc đèn lồng cho hắn: Du đại nhân.

Ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt, chỉ đáp lại một tiếng nhạt nhẽo, hắn không nhận lấy chiếc đèn, toàn thân toát lên vẻ lạnh lẽo.

Ta cố kìm nén nụ cười, nói:

"Đã nói là đường dài đằng đẵng, chẳng lẽ đại nhân không muốn tiếp tục sánh bước cùng ta nữa sao?"

Dải ngân hà trong mắt hắn lại bắt đầu lấp lánh.

Lần đầu tiên ta thật sự nhìn thấy nụ cười không kìm nén được của Du Hựu Thanh. Hắn mỉm cười nói:

"Rất lấy làm vinh hạnh."

Ta và Du Hựu Thanh đã bí mật ở bên nhau.

Nhưng lúc này, cả hai chúng ta đều không thể buông bỏ trách nhiệm trên vai, vô trách nhiệm mà ở bên nhau.

Chúng ta vẫn chỉ có thời gian lên lớp và đoạn đường đi đến cửa cung.

Tuy Du Hựu Thanh vẫn lạnh lùng nhạt nhẽo như vậy, nhưng ai cũng cảm nhận được niềm vui sướng của hắn.

Các lão thần trên triều chỉ cho rằng hắn đang lấy lòng tân hoàng, nên càng thêm bất mãn, tấu chương dâng lên chỉ trích hắn cũng nhiều hơn.

Ta cố ý đọc những tấu chương đó trước mặt hắn, rồi Triệu Cẩn đã hoàn toàn bị vị thầy này chinh phục, dùng bút son phê mạnh mẽ hai chữ bác bỏ

- chữ viết của nó bây giờ đã ra dáng ra hình rồi.

Ban đêm trở về, theo lệ cung nữ đi trước từ xa, ta xách đèn đi cùng hắn phía sau.

Vui đến thế sao? Ta cười hỏi hắn.

"Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Du mỗ tu thân chẳng qua chỉ đến thế, lại may mắn có thể 'tề gia' trước, sao lại không vui mừng?" 

Hắn nhấn mạnh hai chữ tề gia, hỏi ngược lại ta.

Ồ, tiểu Du, ngươi thay đổi rồi đấy!

Ta bị trêu chọc đến mặt đỏ tim đập, nhưng cũng không chịu yếu thế, lặng lẽ liếc mắt nhìn các cung nữ đang đi phía trước.

"Du đại nhân gần đây bị những lão hồ ly đó mắng chửi te tua." 

Ta nhón chân lên:

"Bản cung đương nhiên phải an ủi đại nhân một chút chứ, đúng không?"

Nửa câu sau ta nói nhỏ đến mức chỉ đủ để hắn nghe thấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!