Ngày hôm sau, hắn quả nhiên giữ lời hứa, mang đến một hộp bánh ngọt rất lớn.
Ta không khỏi ngạc nhiên trước số lượng bánh.
Du Hựu Thanh có vẻ hơi ngượng ngùng:
"Ta quên mất không hỏi công chúa thích ăn loại nào, nên đã mua mỗi loại một ít. Mong công chúa đừng chê."
Thiếu niên này thật thà quá!
Có lẽ là do ánh nắng ban mai hôm đó quá rực rỡ, mà ánh mắt của chàng thiếu niên ấy đã in sâu vào trong tim ta.
Ta bắt đầu thường xuyên chạy đến Ngự thư phòng hơn, mang theo đủ loại đồ chơi nhỏ, tặng cho các vị hoàng huynh, và, tặng cả cho Du Hựu Thanh nữa.
Những món đồ ta tặng cho Du Hựu Thanh đều được lựa chọn kỹ càng, những món mà ta nghĩ hắn sẽ thích, nhưng đôi khi cũng có một vài thứ kỳ lạ.
Du Hựu Thanh quả là người trọng lễ nghĩa,
"có qua có lại mới toại lòng nhau", bất kể nhận được gì, ngày hôm sau hắn đều sẽ mang một số thứ từ ngoài cung về làm quà đáp lễ.
Ta có chút thất vọng, cảm thấy người này đúng là một đóa hoa cao lãnh, khách sáo, xa cách, khó gần.
Vì vậy, một lần nọ sau khi nhận được quà của hắn, ta chỉ lạnh nhạt nói lời cảm ơn, rồi ngày hôm sau không đến Ngự thư phòng nữa.
Thế nhưng Du Hựu Thanh lại nhờ tam ca đưa cho ta một phần ô mai mận, còn để lại một bức thư, hỏi ta có phải không thích món quà hắn tặng hôm qua không, nói lần sau sẽ không tặng nữa.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cuối thư, hắn còn do dự viết thêm một câu:
"Tiệm Trần Ký lại có món bánh mới."
Ta rất khó diễn tả tâm trạng lúc đó, chỉ biết lặng lẽ nằm trên giường vặn vẹo như con giun.
Ta lại thấy phấn chấn hẳn lên.
Ngày hôm sau, ta lại đến Ngự thư phòng. Du Hựu Thanh đưa cho ta một chiếc hộp nhỏ.
Ta mở ra xem, rồi cười nói:
"Đây chẳng phải là món đã ra mắt từ tháng trước rồi sao?"
Du Hựu Thanh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: Ừm, là ta nhớ nhầm.
Những bông liễu bay theo gió xuân.
Không biết là lòng ai đã hé mở bức màn xuân, để những bông liễu khẽ khàng khơi dậy gợn sóng trong tim.
Tình cảm của người trẻ tuổi cứ thế lớn dần theo gió xuân.
Lúc mới xuyên không, ta chưa từng nghĩ tới, một ngày nào đó ta sẽ yêu một người cổ đại, bây giờ lại ngày ngày nghĩ, ta nhất định phải có được nam nhân này.
Ta đến Ngự thư phòng càng thêm siêng năng.
Ta thậm chí còn không hề giữ ý nghĩ, Du Hựu Thanh da mặt mỏng, ta tỏ tình trước cũng không sao.
Thế nhưng cỏ tương tư trong lòng còn chưa kịp mọc lan tràn, thì lửa hoang đã ập đến trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!