Chương 2: (Vô Đề)

Năm Thiên Khải thứ hai mươi, hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho hoàng tử nhỏ tuổi Triệu Cẩn, đồng thời phong cho công chúa Đoan Dương làm nhiếp chính, lấy thân phận đế cơ mà buông rèm chấp chính.

Trong chốc lát, cả triều đình lẫn dân chúng đều xôn xao.

Triệu Cẩn năm nay sáu tuổi, do lớn lên tự nhiên mà không được chăm sóc chu đáo nên có phần suy dinh dưỡng, trông như một đứa trẻ đầu to, mỗi khi gặp chuyện gì liền khóc lóc rồi quay sang nhìn ta gọi Hoàng tỷ.

"Hoàng tỷ, đệ không hiểu."

Nó lại khóc.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta cũng muốn khóc, muốn ôm nó cùng nhau khóc.

Tuy rằng tân đế vừa mới lên ngôi, quyền lực vẫn nằm trong tay các lão thần, những việc lớn không đến lượt hai chúng ta quyết định, nhưng những việc nhỏ vụn vặt linh tinh lạI chất chồng như núi trên bàn.

Có những việc đúng là sự thật, có những việc chỉ là cố ý gây khó dễ, chèn ép vị vua nhỏ tuổi, ta nhìn rõ mười mươi nhưng lực bất tòng tâm.

Du Hựu Thanh đến vào lúc này.

Hắn nhìn thấy tiểu hoàng đế nằm ngủ trong lòng ta, còn ta thì ngồi trước án phê duyệt tấu chương, đôi lông mày thanh tú nhíu lại.

"Điện hạ, việc này không hợp lễ."

Hắn kín đáo nhắc nhở ta rằng đây là hành động vượt quá phận sự.

Hắn quả nhiên là bậc quân tử, còn những lão thần ngoài kia, chỉ thiếu nước viết thẳng bốn chữ nữ nhân nhiếp chính lên mặt mà thôi.

Nhưng ta chờ đợi chính là câu nói này.

Vì vậy, ta cười lạnh một tiếng, ném bút son xuống rồi toan rời đi.

Thực sự mà nói, cái chức hoàng đế này đúng là không phải người làm, ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, còn phải tham gia buổi chầu sớm dài lê thê và phê duyệt tấu chương không hồi kết.

Nghĩ đến việc phụ hoàng ngày trước còn có thời gian đi dạo khắp các cung, ta thật sự bội phục sát đất.

Bậc thầy quản lý thời gian là đây chứ đâu! 

(Ngả người ra sau)

Lạc đề rồi, bây giờ ta chỉ muốn về cung ngủ bù một giấc thôi.

Du Hựu Thanh không ngờ ta lại phản ứng mạnh như vậy, đưa tay ra cũng không được mà không đưa cũng không xong, vẻ mặt có chút lúng túng.

Nào ngờ tiểu hoàng đế bị động tác của ta đánh thức, dụi dụi mắt, thấy ta định đi liền kéo tay áo ta:

"Hoàng tỷ, A Cẩn đi với tỷ."

Lúc này, Du Hựu Thanh hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ biết bất lực cúi người tạ lỗi với ta.

Ta vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ Du Hựu Thanh ngươi cũng có ngày hôm nay, rồi chỉ vào chồng tấu chương cười nói:

"Vậy những thứ này làm phiền Vũ đại nhân nhé."

Du Hựu Thanh bị ta cười đến đỏ cả mặt, một lúc sau mới gọi Công chúa, rồi đáp: Hạ quan không dám.

Du Hựu Thanh đến để dạy học cho tiểu hoàng đế.

Du gia đời đời là nhà danh nho, tổ phụ của Du Hựu Thanh chính là Thái phó đương triều, học trò khắp thiên hạ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!