Chương 12: (Vô Đề)

Triệu Chiêu hỏi:

"Du đại nhân có nguyện ý cùng ta sánh bước không?"

Du Hựu Thanh run giọng đáp:

"Rất lấy làm vinh hạnh."

Thật ra trong lòng hắn muốn nói:

"Không chỉ trên triều đình hay con đường cung cấm này, mà cả quãng đời còn lại về sau, ta cũng chỉ muốn cùng nàng sánh bước."

Dù cho người yêu có cách xa ngàn trùng, ta cũng có thể đi tìm nàng, cũng có thể chờ đợi nàng.

Chỉ cần nàng nguyện ý cùng ta.

Năm đó vô tình rải xuống một nắm thức ăn cho cá, lại vô tình câu được một thiếu niên si tình.

Vì vậy về sau, Du Hựu Thanh trở thành tiểu Du (cá) của Triệu Chiêu, còn Triệu Chiêu trở thành sớm chiều của Du Hựu Thanh.

Ngoại truyện về hôn lễ

Ngày Triệu Chiêu thành hôn, cả hoàng thành đều được treo đầy lụa đỏ.

Triệu Cẩn nói:

"Hoàng tỷ, trước kia ta còn nhỏ, mọi việc đều dựa vào tỷ, giờ cũng coi như có thể làm chút gì đó cho tỷ rồi."

Triệu Chiêu là vị công chúa đầu tiên trong triều đại này hạ giá, Triệu Cẩn sợ nàng chịu thiệt thòi, nên mọi việc đều yêu cầu phải tốt nhất.

Vừa nói, mắt hắn đã đỏ hoe.

Hắn đã sớm thích ứng với thân phận đế vương, gần một năm nay gần như đã biết kiềm chế hỉ nộ ái ố, rất có phong thái của bậc quân vương.

Nhưng lúc Triệu Chiêu dùng quạt vàng che mặt được bà mối dắt tay ra khỏi cửa, hắn vẫn không nhịn được rơi nước mắt.

Diêu thái hậu cũng đến.

Tuy bà ấy khó mà quên được chuyện của tiên đế và Diêu gia, nhưng dù sao Triệu Chiêu cũng là đứa trẻ do chính tay bà nuôi lớn, ngày vui như thế này, xét về tình về lý bà đều phải đến.

Bà cầm lấy lược chải tóc cho Triệu Chiêu ba lần, nét mặt vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nói:

"Nếu hắn dám đối xử không tốt với con, con cứ về cung."

Triệu Chiêu gật đầu.

Nàng lên kiệu, sắp sửa ra khỏi cửa cung, không nhịn được vén rèm nhìn lại.

Phía sau là tầng tầng lớp lớp cung tường, nơi đã giam giữ nàng suốt hai mươi năm. 

Giờ đây nàng phải thật sự từ biệt nơi này rồi.

Triệu Chiêu lúc này mới cảm thấy hơi hồi hộp, nàng nắm chặt chiếc quạt vàng trong tay. 

Ánh mắt chạm đến tua rua dưới quạt, nàng khẽ mỉm cười, nhớ đến một kẻ ngốc đã vụng về từng chút từng chút xâu tua rua vào, buộc dưới quạt cho nàng.

Hắn vui mừng như vậy, gần như nghẹn ngào ôm nàng gọi Chiêu Chiêu.

Vì vậy nàng không quay đầu nhìn lại nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!