Năm Triệu Cẩn mười tuổi, ta và Du Hựu Thanh đã ở bên nhau gần bốn năm.
Ta nghĩ Triệu Cẩn đã có thể gánh vác một số việc, lúc này, Diêu Dục cũng đã nắm trong tay nửa Diêu gia, ta không cần phải che giấu nữa, bèn lật hết những quân bài tẩy của mình ra, liên thủ với Du Hựu Thanh ra sức đàn áp thế gia.
Ngày Diêu đại nhân xin cáo lão hồi hương, chúng ta đều rất vui vẻ.
Du Hựu Thanh hỏi ta:
"Điện hạ sao lại vội vàng như vậy?"
Ta ung dung đáp:
"Vì ta muốn gả đi rồi."
Triệu Cẩn đã sớm nhận ra sự mờ ám giữa chúng ta.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm trưởng thành trong vòng xoáy quyền lực.
Sau khi cười cười, hoàng đệ lại nhíu mày:
"Tiên sinh muốn làm phò mã của hoàng tỷ sao?"
"Không phải, là ta lấy phu quân." Ta chỉ vào mình:
"A Cẩn, quy củ đều là do con người đặt ra, coi như là hoàng tỷ cầu xin đệ lần này."
Điện hạ.
Du Hựu Thanh khẽ quát, rồi lại dịu giọng:
"Nàng đừng ủy khuất bản thân, hiện giờ đại cục đã định, ta..."
"Đừng đừng đừng, A Cẩn còn cần chàng, còn ta, ta đã sớm không muốn làm nữa rồi." Ta cười nói.
Làm việc bao nhiêu năm, cuối cùng cũng có thể nghỉ hưu, ta vui sướng đến mức muốn khóc.
"Hơn nữa Du Hựu Thanh, chàng mau chóng hoàn thành sính lễ đi."
Ta giục hắn:
"Đến lúc đó ta mặc hỷ phục không đẹp nữa ta đánh c.h.ế. t chàng."
Cái gì? Hắn ngẩn người hồi lâu, mới hoàn hồn nhìn xuống bụng ta.
Lần này, chuyện giai nhân tài tử, công chúa mang thai là thật.
(Hết chính văn)
Ngoại truyện về Du Hựu Thanh
- Nhớ thương Chiêu Chiêu và Mộ Mộ
Trước khi gặp Chiêu Chiêu, ta được dạy dỗ phải trở thành một người quân tử và một trung thần, nhưng sau khi gặp nàng, ta đã học được cách để trở thành chính mình.
Trở thành Du Hựu Thanh.
Biết điều người khác mong muốn, giúp họ đạt được điều đó.
Lần đầu tiên Du Hựu Thanh gặp vị công chúa Đoan Dương này, đã bị thức ăn cho cá đổ lên đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!