Yến Vi Sí cau chặt mày không biết suy nghĩ gì, hắn không mở miệng nên Trần Vụ cũng không nói.
Chẳng bao lâu sau, những bông tuyết li ti tung bay.
Lại bắt đầu rơi.
"Về thôi.
"Yến Vi Sí xoay người đi về hướng xe motor đỗ. Sau lưng truyền đến thanh âm yếu ớt,"Tôi còn chưa tan làm."
"Trần Vụ, có phải là anh có bệnh không hả?
"Yến Vi Sí quay đầu lại liền mắng. Trần Vụ cụp mi, ánh mắt dịu dàng như nước, ngón tay nhéo nhéo tay áo đồng phục, vì lạnh nên anh hắt xì một cái, thân thể khẽ run từng đợt. Yến Vi Sí nhìn chằm chằm anh một lúc:"Chờ mười phút, tiếp tục trực ban của anh đi."
Nói xong cưỡi thẳng motor đi luôn.
Khi Trần Vụ về trường, cổng trường vắng tanh và không một dấu vết nào cho thấy hiện trường đánh nhau.
Chẳng có chút rác rưởi nào trên mặt đất, bao gồm máu.
Như thể giây trước đang đánh kịch liệt, giây sau đột nhiên ngưng chiến, bắt đầu dọn dẹp hiện trường.
Trần Vụ đóng cánh cửa nhỏ của phòng bảo vệ lại.
Anh ngồi trên ghế hòa hoãn một lúc rồi cởi hết những chiếc cúc còn lại của bộ đồng phục, sau đó che bụng bằng một quả cầu tuyết mang từ bên ngoài vào.
Vài tiếng tiếp theo đều gió êm sóng lặng.
Đồng nghiệp chuyển ca tới muộn, bày ra vẻ xin lỗi Trần Vụ, Trần Vụ cũng không nói gì, giao ban rồi rời đi.
Ra khỏi trường học, Trần Vụ đi thẳng đến cửa hàng kính mắt gần nhất.
Nhân viên giới thiệu cho anh các loại gọng kính trong cửa hàng, bảo anh xem trước. Anh ấn đôi mắt khô khốc: "Lấy loại rẻ nhất đi."
"Kiểu nào ạ?"
Nhân viên chỉ vào nhóm trông đẹp mắt và bán khá đắt hàng, "Là ở đây ạ?"
"Không phải, tôi muốn loại rẻ nhất.
"Trần Vụ nói. Cô nhân viên không hề tỏ ý khinh thường, nụ cười nhiệt tình trên mặt vẫn không thay đổi:"Được, mời anh theo tôi vào khám mắt."
Trần Vụ rất phối hợp trong suốt quá trình, khi không cần anh thì anh an tĩnh ngồi đó. Bác sĩ đo thị lực chủ động trò chuyện với anh: "Cậu đẹp trai, độ cận thị của cậu hơi cao."
"Đọc nhiều sách quá.
"Trần Vụ ngáp một cái rồi đáp, ánh mắt rã rời. Bác sĩ đo thị lực:"Lên lớp mấy rồi?"
"A… Không phải…" Vẻ buồn ngủ trong mắt Trần Vụ giảm bớt vài phần, "Khám xong chưa? Tôi có thể đi ra ngoài không?"
"Được rồi.
"Bác sĩ đo mắt gọi nhân viên cửa hàng, bảo cô dẫn Trần Vụ đi chọn tròng kính. Nhân viên tưởng rằng Trần Vụ sẽ chọn loại rẻ nhất giống như chọn gọng kính, cô trực tiếp dẫn Trần Vụ tới quầy lễ tân, viết hóa đơn cho anh, mới nhấn nắp bút, không lường đến anh sẽ đột nhiên nói ra một loại tròng kính nhập khẩu."Chỗ các cô có loại này không?"
"Có… Có! Có!" Cô nhân viên thoát khỏi niềm kinh ngạc, đi ra kiểm kho cho anh, đầu vẫn ngó về phía anh. Yêu cầu gọng kính rẻ nhất nhưng tròng kính đắt nhất, thật là một người kỳ quặc.
Trần Vụ mua bữa sáng trở về, phát hiện Yến Vi Sí không ở nhà, rất có khả năng là chưa từng trở về từ sau nửa đêm.
Trong phòng không có máy sưởi cũng không được lắp điều hòa, gió thổi khắp nơi, chỗ nào cũng lạnh cóng. Trần Vụ ăn gì đều không trôi, anh tháo xuống cặp kính mới làm, ngồi bên mép giường nhỏ, cởi áo khoác, cuộn tròn tay chân dưới lớp chăn bông lạnh lẽo, mơ mơ màng màng nhận cuộc gọi của chú Lưu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!