Chương 49: Anh rất yêu em

Hai năm sau, mùa thu vàng.

Viện Khoa học Lâm Nghiệp và Đại học Lâm nghiệp hợp tác hỗ trợ huyện Tề chống đói nghèo. Một đội ngũ được hình thành bởi các sinh viên trẻ đã bắt đầu cuộc hành trình này.

Xe buýt không có tiếng ồn ào, mọi người hầu như đều đeo tai nghe ngồi trên ghế của mình.

Qua ba bốn tiếng, cơn say xe bắt đầu xuất hiện, trong xe dần dần tràn ngập mùi hương của vỏ quýt xen lẫn với vị chua.

Một cậu trai ngồi xổm chen trước ghế dựa, hai tay mò mẫm trên mặt đất. Cậu ta vừa định nâng chân của người bên cạnh lên thì đối phương tỉnh dậy.

"Trần Vụ, anh nâng chân lên một chút, để tôi nhìn phía bên kia chỗ anh." Cậu trai nhe răng cười khổ, lộ ra bộ niềng răng của mình, "Vít(1) cố định phía trên bên trái của tôi rơi rồi.

"(1) Vít niềng răng (thiết bị cấy ghép mini hay thiết bị neo tạm thời) là một khí cụ nhỏ (đường kính từ 1,5 đến 2mm) được đưa hoặc vặn vào xương hàm qua nướu để kiểm soát sự di chuyển của răng trong quá trình niềng răng. Trần Vụ đeo chiếc kính đang cầm trong tay lên:"Không phải cậu đang ngủ à Đới Kha, sao mắc cài lại rơi được?"

"Không biết nữa."

Đới Kha lần mò hồi lâu cũng không tìm thấy mắc cài: "Toi đời, mất tiêu 800 rồi."

"Đến trạm dừng chờ xe ngừng rồi tìm tiếp.

"Trần Vụ nói. Đới Kha túm lấy lưng ghế phía trước ngồi trở lại, bày ra vẻ mặt như trời sắp sập. Trần Vụ dời lưng khỏi ghế, kéo kéo chiếc áo len hơi nhăn nhúm:"Liên hệ với bác sĩ điều trị của cậu đi, quay về bổ sung là được."

"Chỉ đành vậy thôi."

Đới Kha dùng đầu lưỡi liếm liếm lỗ nhỏ không có vít niềng, chán nản thở dài, "Ra ngoài không xem lịch Hoàng Đạo, thật xui xẻo."

Cậu ta đột nhiên quay đầu, sắc mặt căng thẳng: "Trần Vụ."

Trần Vụ uống nước, nhìn cậu ta.

"Anh có thấy chúng ta giống như khởi đầu của những bộ phim thảm họa nước ngoài không?" Đới Kha lên cơn, "Một nhóm người vui vẻ ra ngoài chơi, xe buýt, đường đi càng ngày càng xấu, cây cối càng ngày càng nhiều, trên xe đột nhiên có người xảy ra chuyện gì đó bất ngờ, tất cả đều khớp."

Trần Vụ nuốt nước trong miệng xuống: "Chúng ta không phải ra ngoài chơi."

"Đó là anh nghĩ thế thôi, anh thử hỏi những người khác trong xe mà xem, có bao nhiêu người coi lần này là du lịch mùa thu hóng gió."

Đới Kha kiểm tra dây an toàn trước mặt, trong mắt tràn đầy ngốc nghếch và ngây thơ, "Linh cảm của tôi thường chuẩn lắm, trước khi lên xe tôi đã cảm giác thấy vít niềng răng sắp rơi, kết quả là rơi thật."

Trần Vụ ngơ ngác: "Cậu chắc chắn không phải là đã sớm nhiễm trùng lỏng lẻo chứ?"

Đới Kha: "…"

Cậu ta hơi nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười: "Vậy cậu có mang thuốc chống viêm không?"

Trần Vụ trả lời: "Mang theo, để trong vali, khi tới nơi tôi sẽ đưa cho cậu."

"Được được." Đới Kha che quai hàm, mái tóc hạt dẻ hơi dài xõa xuống mu bàn tay cậu ta, "Tuần này ngày nào tôi cũng thức khuya đọc báo, nóng trong người luôn, ba chiếc vít khác cũng đã có dấu hiệu sưng lên."

"Đến huyện hẳn là có thể khám răng, tốt nhất cậu nên đi súc miệng đi." Trần Vụ nghiêng mặt vào trong, "Tôi phải ngủ tiếp đây, cậu tự chơi, đừng làm ồn đến tôi."

"Thế anh ngủ đi."

Đới Kha đứng nhấp nhổm nhìn lướt qua toàn bộ xe, những người cùng trường và khác trường đều nhắm mắt lại. Cậu ta chuyển mắt nhìn bóng cây mảnh khảnh đang lùi dần ra sau ngoài cửa sổ xe, lấy thánh giá đeo trên cổ ra, tay nâng trước ngực làm dấu chữ thập, "Amen."

Đoàn người khởi hành lúc sáng sớm, buổi chiều đến nơi.

Ở nửa sau chuyến hành trình, xe buýt vẫn luôn xóc nảy lắc lư, thức ăn trong dạ dày của những người trên xe đều lộn tung, rất khó chịu. Việc đầu tiên là mang theo túi nôn lao xuống xe, cũng có người không mang túi, chất nôn mửa còn chưa rơi xuống đất đã bị gió thổi bay.

Tất cả những người ở gần đều bị dính hết lên người, tiếng chửi bậy châm chọc kéo dài vang vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!