Trần Vụ không nói lời nào.
Yến Vi Sí nắm tay anh, bóc trần những mong đợi và khát vọng trong nội tâm với một dáng dấp gần như hèn mọn mà nồng liệt.
Tốc độ thời gian như thể dần chậm lại, rồi bất động.
Bọn họ một người ngồi, một người đứng.
Tuy nhiên người ngồi không phải người ra lệnh, mà đang chờ phán quyết.
Người đứng mới là thẩm phán.
Trần Vụ rút tay ra, không dùng nhiều sức lực nhưng đã thể hiện thái độ rõ ràng.
Yết hầu Yến Vi Sí lăn lăn, hắn không ngẩng đầu.
"Hiện tại không cho danh phận à?" Sắc mặt Yến Vi Sí không có gì bất thường, giọng nói cũng vẫn biếng nhác như thường lệ, song quai hàm nghiến chặt hàm lại khiến người ta có cảm giác chịu đựng đến mức tủi thân tột độ, "Thế anh nói thời gian đại khái đi."
Hồi lâu sau Trần Vụ nói một câu: "Tôi đi rửa tay trước đã."
Yến Vi Sí: "…
"Có phải là định chạy không? Hắn đột nhiên đứng dậy, bắt kịp Trần Vụ trong tiếng ghế đổ xuống đất, dòng cảm xúc bị đè nén đang dâng trào không ngăn cản được,"Em tỏ tình với anh, anh lại nói anh muốn rửa tay.
Trần Vụ, anh cho rằng em đang diễn kịch à?"
"Không phải, tôi không nghĩ cậu sẽ làm vậy lúc này, tôi căng thẳng, cũng hơi choáng." Trần Vụ lắp bắp giải thích, "Tôi muốn làm chuyện khác để thích ứng, đúng lúc tay tôi rất bẩn, nếu cậu muốn nắm tay tôi thì phải đi rửa."
Yến Vi Sí nhắm mắt, che lại màu đỏ đang tràn ra: "Thế em đi cùng anh."
Trần Vụ mấp máy môi: "… Tôi muốn đi một mình."
Yến Vi Sí nhìn anh chằm chằm, thở dốc mấy cái, sau đó nhấc ghế dựa ngồi xuống: "Hai phút, lâu hơn tôi không chờ được.
"Rất nhanh, Trần Vụ rửa sạch vết bẩn trên tay rồi quay lại, đưa tay cho Yến Vi Sí. Lần đầu tiên Yến Vi Sí giống kẻ ngốc, muốn nắm? Hay là cho hắn lau nước? Hắn cau mày lấy khăn giấy từ chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cầm Trần Vụ lau nước. Trần Vụ khẽ cử động ngón tay:"Vẫn, vẫn giống ban nãy… Cậu cầm…
"Yến Vi Sí khựng lại, không chắc chắn ném khăn giấy ướt đi, giữ bàn tay lạnh lẽo của anh đặt lên trước trán mình. Hành động tương tự, dòng thời gian dường như được kết nối. Cảm xúc và suy nghĩ của Trần Vụ cũng bắt kịp, anh nói chậm rãi:"Cậu chạm vào tay tôi, tôi không thấy phản cảm. Cậu nắm tay tôi, tôi không tránh né.
Còn có rất nhiều lúc… Không phải với ai tôi cũng thế."
Yến Vi Sí lập tức được tiếp thêm sức mạnh: "Ừm, đích xác là đáp án mà anh nghĩ đến, anh cũng thích em."
Trần Vụ im lặng.
"Anh đột nhiên không nói lời nào là có ý gì?
"Yến Vi Sí vừa ngẩng đầu đã bị Trần Vụ đè lại đỉnh đầu, ấn xuống. Trần Vụ nói:"Đừng nhìn tôi, tôi ngượng."
Yến Vi Sí: "…"
Ánh mặt trời ấm áp, Trần Vụ nhìn tòa nhà cao tầng cùng bầu trời trong xanh đằng xa. Anh nheo con mắt sau tròng kính, lầm bầm lầu bầu: "Tình cảm là một thứ phức tạp, rất khó hiểu, thật sự rất khó."
"Đó là với người khác, còn với chúng ta thì không có gì phức tạp cả." Yến Vi Sí nhích chân, để dép của mình sát bên dép Trần Vụ, "Em thích anh, anh thích em, chuyện rất đơn giản."
Trần Vụ lẩm bẩm: "Đơn giản à?"
"Đơn giản." Yến Vi Sí nói với giọng điệu kiên định và tha thiết, "Chỉ cần đường kẻ giữa anh và em thẳng tắp, thì mọi thứ khác đều không quan trọng."
Trần Vụ cúi đầu nhìn đôi dép một lớn một nhỏ cùng kiểu khác màu của bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!