Chương 44: Chân trời góc biển

Tại buổi hội thảo giao lưu, mỗi người một chỗ ngồi, trên bàn thống nhất bày biện một chai nước, một quyển sổ, một cây bút, góc trên cùng bên phải đặt một tấm biển đứng.

Cụ Dư ở vị trí trung tâm, ngồi cùng hàng với ông cụ là hai viện trưởng của viện nghiên cứu khoa học của hai thành phố khác.

Đằng sau là những học giả tiến sĩ, nghiên cứu viên đã có thành tích xuất sắc trong ngành, hoặc những nhà lãnh đạo được bầu thành nhân vật xuất sắc.

Bầu không khí nghiêm túc và trang trọng.

Trần Vụ dự thính ngồi ở góc trống. Anh mở ra quyển sổ có in logo sự kiện, cầm bút bi nước viết trên giấy.

Hình ảnh và văn bản trên màn hình lớn thỉnh thoảng thay đổi, các viện nghiên cứu khoa học lớn tuần tự lên sân khấu phát biểu.

Thời gian trôi qua giữa các cuộc trao đổi liên tục. Phòng hội nghị ồn ào hết đợt này đến đợt khác. Với tư cách là học sinh của cụ Dư, đồng thời là giám đốc trẻ tuổi nhất của Viện Khoa học Lâm nghiệp, Lưu Du vẫn nhận được sự chú ý như mọi khi, không ít người xấp xỉ tuổi cô tới chào hỏi cô, lần này có thêm một mục đích là hỏi thăm về người thanh niên xa lạ do cụ Dư dẫn đến.

"Không tiện tiết lộ."

Lưu Du chỉnh lại mái tóc dài, dùng một chiếc kẹp hổ phách rẻ tiền kẹp lại, "Có khả năng sau này viện chúng tôi sẽ công bố ra ngoài.

"Cô bỏ lại một lời đáng suy ngẫm rồi rời khỏi chỗ ngồi. Lưu Du đi đến góc tường tìm Trần Vụ:"Cậu ghi chép hết…

"Thanh âm đột nhiên im bặt. Lưu Du cầm lấy quyển sổ của Trần Vụ lật lật, không có chữ nào mà toàn là cây rừng. Mặc dù cuộc hội thảo có nói đến thực vật, nhưng… Lời chỉ trích của Lưu Du tắt ngúm khi đối diện với ánh mắt đơn thuần của Trần Vụ. Cô lấy ra quyển sổ của mình từ trong túi xách:"Đây là bản ghi chép của tôi, cậu cầm đọc đi."

Trần Vụ giơ tay nhận: "Cảm ơn."

"Ngày mai và hai ngày kế tiếp sẽ nói về rừng cỏ giúp đỡ người nghèo. Cậu không thể lại giống hôm nay được.

"Lưu Du có chút nhắc nhở. Trần Vụ tỏ thái độ nghiêm chỉnh:"Được rồi, tôi sẽ ghi chép."

"Nắm bắt đặc điểm rất chính xác, liếc một cái là có thể nhận ra." Lưu Du nhìn những cây rừng trên trang giấy của anh, "Từng học chuyên sâu à?"

Cô biết học lực của anh nên nói tiếp, "Ý tôi là giáo trình video trên mạng ấy."

"Không." Trần Vụ xoay bút bi nước, "Xem nhiều chạm nhiều là sẽ giỏi thôi."

Lưu Du trầm trồ cảm thán: "Nếu lúc đi học, tôi nắm vững được bằng một nửa cậu thì cũng sẽ không sống dở chết dở trong mỗi lần làm bài tập.

"Trần Vụ ngượng ngùng mím môi. Lưu Du nhìn thầy mình đang trò chuyện với mấy người, bên ngoài còn có nhóm nhỏ đang xếp hàng, cô dẫn theo Trần Vụ rời đi trước."Sau khi lắng nghe một buổi, cậu có thu hoạch gì không?

"Lưu Du tháo thẻ chứng nhận màu lam đeo trên cổ xuống, tiện tay nhét vào trong túi. Trần Vụ xách túi vải bố lớn:"Tôi nghĩ ai cũng nói đúng."

Lưu Du mỉm cười: "Làm sao có thể có sai sót học thuật trong một bản thảo được chuẩn bị đầy đủ tài liệu được?"

"Thế cũng lợi hại, khả năng diễn đạt không luống cuống hay căng thẳng là điều tôi muốn học tập." Trần Vụ gãi đầu, "Thật ra trước đây tôi mua sách rất lộn xộn, chủ yếu là về các công thức dược liệu y học cổ truyền linh tinh.

Gia đình có người bị bệnh, bệnh viện không lo được, cũng không có tiền để điều trị ở thành phố lớn hơn, nên tôi tự nghĩ cách… Đối với tôi, trồng cây trồng hoa cỏ đơn giản như ăn uống, đào hố, lấp đất, tưới nước là được, không ngờ còn phải học thêm.

Tôi chưa từng đọc gì về lâm nghiệp, gần đây mới bắt đầu đọc. Có một vài nội dung rất phức tạp, tôi không hiểu…"

"Về phương diện đó, nói cho tôi nghe thử xem."

Lưu Du khiêm tốn nói, "Biết đâu tôi có thể đưa ra ý kiến.

"Trần Vụ chọn ra một vài điểm hoang mang. Lưu Du giống cấp trên cũng giống người chị gái thân thiết, giải đáp, hướng dẫn và đưa ra lời động viên thích hợp để giải quyết những nghi hoặc của anh. Hai người bất giác đi ra khỏi tòa cao ốc. Lưu Du đề nghị:"Có lẽ thầy còn bận thêm chốc lát, hay chúng ta đi ăn chút gì đó gần đây trước cho no bụng, chờ phía ông ấy hết bận rồi nói sau."

"Được đấy.

"Trần Vụ trả lời tin nhắn của Yến Vi Sí, [Họp xong rồi.] Lưu Du dùng di động đặt xe, sau đó bảo Trần Vụ đợi ở ven đường. Chưa chờ được xe taxi thì họ đã bị vệ sĩ bước ra từ hai chiếc ô tô màu đen đưa đi. Trong một biệt thự tư nhân ở Tân Thanh, Lưu Du tỉnh dậy trên sàn nhà cứng ngắc lạnh băng. Giữa đường cô giãy giụa và bị chụp thuốc mê, hiện tại ý thức chưa tỉnh táo lắm, tay chân mềm oặt."Trần Vụ?

"Lưu Du vừa lần mò túi quần ống rộng để tìm điện thoại, vừa gọi trong bóng tối. Tách —— Xung quanh lập tức trở nên sáng sủa. Lưu Du khó chịu nhắm mắt lại, sau đó mở mắt thấy rõ người đàn ông trên sô pha cách đó không xa, đại công tử nhà họ Triệu. Rõ ràng đường nét bề ngoài của gã không tệ, cũng có chiều cao, nhưng lại đem đến cảm giác đáng khinh. Hàng thủ công đặt may riêng cũng không thể tăng thêm khí chất cho gã. Bị sắc dục đào rỗng."Triệu thiếu gia, anh làm thế này là có ý gì?" Lưu Du ngồi dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!