Trần Vụ ngồi trong vòng tay Yến Vi Sí, đỏ bừng mặt lắp bắp: "A, A Sí… Sao cậu gọi lung tung… Cậu gọi tôi…"
"Bạn trai ơi, người bên cạnh anh đang quan sát chúng ta đấy.
"Yến Vi Sí đè nén hơi thở hôn lên vành tai anh. Trần Vụ lập tức im lặng. Sói đuôi to Yến Vi Sí ôm eo anh. Lời tường thuật nhằm xoa dịu khán giả kết thúc, vở kịch thứ hai bắt đầu. Ánh đèn trên sân khấu hướng về khán phòng phía trước, còn phía sau vẫn mờ mịt. Trần Vụ khẽ ngọ nguậy. Yết hầu Yến Vi Sí trượt đi vài cái khá chật vật, hắn hạ giọng cực thấp:"Lộn xộn cái gì, tập trung chút."
Trần Vụ đẩy đẩy cánh tay trên eo ra ngoài, nhưng cánh tay không nhúc nhích. Anh nói: "Tôi hơi nóng."
Toàn thân Yến Vi Sí căng cứng, ai không nóng chứ, ông đây đã lôi hết ra mọi chuyện buồn từ trước tới nay, nghĩ đi nghĩ lại tám trăm lần mới không cương cứng đấy.
"A Sí, nhịp tim của cậu lớn thật, đến tôi cũng nghe thấy.
"Trần Vụ khẽ thở dốc nói. Yến Vi Sí yên lặng dùng khẩu hình nói, đừng bị hù dọa, đó là âm thanh yêu thích anh đấy. Lưng Trần Vụ tựa vào ngực Yến Vi Sí, ướt đẫm mồ hôi, anh thẳng người lên nhưng họ vẫn dán sát nhau. Mỗi phút mỗi giây Yến Vi Sí đều đang quan sát khoảng cách, vừa có khe hở nhỏ là sẽ tự mình thu hẹp nó lại. Diễn viên kịch nói đang diễn nhập tâm, Trần Vụ dưới khán đài muốn quay đầu, Yến Vi Sí bóp mặt anh từ đằng sau:"Người kia vẫn đang nhìn chằm chằm chúng ta."
Dư Trản nghe rất rành mạch, đã đang xem kịch nói: "…
"Xem xong kịch nói, ba người tạm biệt ở cửa rạp hát. Chủ yếu là Dư Trản rời khỏi. Dư Trản tỏ thái độ của một bậc cha chú hiền lành hòa nhã:"Các cậu trên đường chú ý an toàn."
Dứt lời, hắn chăm chú nhìn Trần Vụ, cười lộ má lúm đồng tiền, "Ngày mai gặp."
Trần Vụ cầm kính trên tay, Yến Vi Sí xoa tóc anh, "Ngơ ngác gì thế, chào chú Dư đi kìa."
"Bye bye.
"Trần Vụ vẫy vẫy bàn tay trống. Nhìn thấy dáng vẻ mơ hồ của Trần Vụ, ánh mắt Dư Trản càng dịu dàng hơn. Yến Vi Sí lấy đi chiếc kính của Trần Vụ:"Sao không đeo lên, gọng kính có vấn đề à?"
Trần Vụ lắc đầu: "Tròng kính hơi mờ."
"Sao không bảo em?" Yến Vi Sí chậc lưỡi, "Bạn trai để làm gì?
"Hắn dùng luôn chiếc sơ mi may riêng cao cấp của mình để chà lau tròng kính cho anh. Vô cùng tự nhiên, còn bình dị. Hoàn toàn hòa tan vào với người như sương mù gió núi bên cạnh, không hề có vẻ trịch thượng xa cách của con em thế gia nhà cao cửa rộng. Dư Trản lái xe đi. Yến Vi Sí đeo kính lên cho Trần Vụ, kéo sợi tóc bên tai bị gọng kính đè lên ra ngoài:"Tối nay tôi biểu hiện thế nào?
Chấm điểm đi."
Trần Vụ trả lời rất chân thành: "Điểm tuyệt đối.
"Yến Vi Sí nhìn đi nơi khác, quả nhiên thích mình. Khán giả lục tục bước ra khỏi rạp hát, ăn mặc chỉnh tề, trò chuyện hào phóng, đều là tới để ủng hộ nhân vật nổi tiếng Yến nhị gia. Trần Vụ kéo Yến Vi Sí đến một góc:"A Sí, chúng ta cũng về thôi."
Yến Vi Sí đắm chìm trong suy nghĩ bao giờ kết thúc kỳ khảo sát: "Chẳng phải muốn dạo quanh sao?"
Trần Vụ nói: "Chân cậu đã ngã bị thương rồi, không đi dạo nữa."
"Cũng không phải gãy xương." Yến Vi Sí ôm eo anh, "Đi thôi."
Trần Vụ yên lặng cầm bàn tay trên eo xuống: "Cậu đừng ôm tôi nữa, tôi tự đi."
Yến Vi Sí: "…"
Đệt.
Phiếu trải nghiệm bạn trai đã hết hạn rồi.
Nếu biết sớm thì đã để tên họ Dư ở lại lâu hơn.
Đã hơn mười giờ, đường phố vẫn sáng đèn rực rỡ và tấp nập người qua lại. Đây là một thành phố phát triển, rất bao dung, bất luận là phong cách quần áo hay xu hướng tính dục.
Có hai nam sinh đan mười ngón tay vào nhau đi xuyên qua đám đông, ánh mắt của họ khéo léo phân chia cho Trần Vụ và Yến Vi Sí.
Phát hiện ra tâm tư của nhau, họ hất tay ra, chửi bới lẫn nhau rồi rời đi. Đi được một quãng, hai bàn tay lại nắm chặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!