Chương 42: Thời kỳ yêu nồng nhiệt

Điện thoại đột nhiên bị cúp máy.

Trần Vụ cất điện thoại vào túi, tiếp tục đóng khung gỗ cho cây.

Bác Dư đi tới: "Thiếu gia nói giờ cậu có thể tan tầm rồi."

Trần Vụ lấy búa đóng thanh gỗ dài vào đất: "Cháu đóng xong cái giá này đã."

Anh xắn tay áo khoác dài bên ngoài áo ngắn tay lên, giọng nói xen lẫn giữa tạp âm "bộp bộp", "Trước khi đi còn phải tưới nước một lần, đất đã  được xới tơi xốp rồi, chập tối không tưới thì mai sẽ cứng lại mất."

Bác Dư nhìn người trẻ tuổi đầy tán thưởng, làm việc không chê vào đâu được. Nhưng chỉ dựa vào điểm này đã khiến lão gia đích thân hạ lệnh, tất cả dược liệu ở Nam Viên tùy ý cho cậu ta xử lý, bất luận là trân quý hay bình thường… Lão gia hủy bỏ kế hoạch dưỡng lão rồi dọn về sống ở đại viện, rất có khả năng cũng là vì cậu ta.

Chẳng lẽ gia thế của người trẻ tuổi này không đơn giản?

Nếu thật sự là như thế, vậy cũng có thể giải thích được tại sao lão gia mắt nhắm mắt mở trước hành vi quá mức chú ý tới chàng trai này của thiếu gia.

Trái tim già nua của bác Dư đập thình thịch, vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Dư vẫn trống.

Trần Vụ nghi hoặc hỏi: "Bác ơi bác, còn chuyện gì nữa không ạ?"

Bác Dư ngừng ngẫm nghĩ về phương hướng nằm mơ giữa ban ngày: "Không có gì, cậu bận việc của cậu đi.

"Trần Vụ không chú ý tới bác nữa. Khi khung gỗ chỉ thiếu một cây, điện thoại của Trần Vụ đổ chuông, anh rảnh một tay ra bấm nhận:"A Sí."

Đầu bên kia điện thoại, tiếng thở dốc của thiếu niên nghe hơi bất thường: "Tới trường học đón tôi."

Trần Vụ nhìn sắc trời: "Bây giờ luôn à? Cậu còn có một tiết học mà nhỉ?"

"Tút tút tút ——

"Lại bị cúp. Trần Vụ ấn mở khung chat wechat gửi tin nhắn thoại,"A Sí, cậu chờ tôi một lát, tôi còn chưa bận việc xong.

"Không có câu trả lời. Trần Vụ nhanh chóng đóng thanh gỗ, cầm súng nước tưới cây ở Nam Viên, sau đó khoác lên ráng chiều, lái xe đến Gia Thược. Có một người đang ngồi bên lề đường trước cổng trường. Trần Vụ lái xe đến gần hơn, sau khi thấy rõ, anh tỏ vẻ khó hiểu bước xuống xe:"A Sí, sao cậu lại ngồi ở đây?"

Yến Vi Sí nhìn chằm chằm Trần Vụ bằng ánh mắt đen thẳm, không lên tiếng.

"A Sí?

"Trần Vụ đi đến trước mặt Yến Vi Sí, bị phản ứng của hắn dọa sợ tới mức luống cuống, thanh âm trầm thấp như thì thầm. Yến Vi Sí vẫn nhìn anh chằm chằm, giọng khàn khàn:"Anh đã nói gì trong điện thoại?"

Trần Vụ ngơ ngác: "Cậu không nghe rõ à?"

"Nói bây giờ." Yến Vi Sí nói với giọng điệu qua quít thường ngày, "Nói ngay trước mặt tôi."

Trần Vụ gãi gãi tóc sau gáy: "Thì, thì là…"

"Đừng lắp bắp."

"Tôi muốn nhờ cậu giả làm bạn trai của tôi.

"Cả hai cùng nói, rồi cùng lặng thinh. Yến Vi Sí cúi đầu, duỗi tay chỉnh lại ống quần chùng xuống mặt giày của Trần Vụ:"Anh muốn nhờ tôi giả làm cái gì của anh cơ?"

Trần Vụ nuốt ngụm nước bọt: "Giả làm bạn trai của tôi."

Yến Vi Sí ung dung chậm rãi: "Giả làm ai của anh cơ?"

Trần Vụ nói: "Bạn trai."

"Ừ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!