Đêm nay Yến Vi Sí không ngủ, hắn như thể đang nằm trên mặt đá lửa nóng bỏng, trong lòng ôm một vốc nước suối ngọt lành.
Lặng lẽ dựa vào hắn, mặc hắn tự cháy.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vì đề phòng mô cương(1) phù thũng hoại tử hoặc viêm tuyến tiền liệt không có tương lai, Yến Vi Sí nghĩ mọi cách để đánh lạc hướng bản thân.
(1) Cấu tạo dương v*t bên trong gồm 3 khối mô cương, trong đó có 2 khối tại thể hang nằm song song phía bên trên cùng 1 khối thuộc thể xốp nằm tại rãnh dưới của 2 thể hang và các lớp bọc tạo nên dương v*t.
Không biết đã qua bao lâu, người nằm sấp trên người hắn đã tỉnh lại.
Đây là đồng hồ sinh học đang reo lên, chức năng của cơ thể đã đến giờ đi làm, rượu cũng không ức chế được.
Yến Vi Sí giả vờ ngủ, tất cả các giác quan đều truyền thông tin lại cho hắn rằng, người nào đó đầu tiên không dám tin, toàn thân cứng đờ hơi thở rối loạn, sau đó luống cuống tay chân xuống khỏi người hắn.
Lúc tỉnh rượu mang dáng vẻ ngốc nghếch này.
Trong phòng ngủ không có động tĩnh, cửa cũng không bị mở ra đóng lại.
Yến Vi Sí giả vờ mở mắt vì bị đánh thức, trông thấy Trần Vụ đứng chân trần ở cuối giường, ngơ ngác nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau.
Người trước tạo áp suất thấp do gắt ngủ khi rời giường, người sau chột dạ luống cuống.
"A Sí, tôi…" Trần Vụ nuốt nước miếng, "Tôi tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trên người cậu."
Một ống quần của anh cuộn lên, ống quần còn lại che phủ nửa mu bàn chân, tóc rối bù, đuôi mắt ửng đỏ vì say rượu ngủ không ngon, bờ môi hơi khô run rẩy, "Tại sao sẽ, sẽ như vậy?"
"Hỏi rất hay.
"Yến Vi Sí ha một tiếng. Nét mặt Trần Vụ trở nên căng thẳng:"Vì vậy… Tại sao…"
Yến Vi Sí đau eo đau lưng: "Tối qua anh uống nhiều rồi ôm tôi không buông tay, nhất định đòi đè lên tôi đi ngủ."
Trần Vụ thoáng bối rối: "Thế sao cậu không đẩy tôi xuống?"
"Tôi không tìm cách chắc? "Yến Vi Sí dựa vào đầu giường, tức giận nói, "Tôi vừa đẩy là anh khóc."
Trần Vụ há hốc, nói với vẻ khó tin: "… Thật sao, nhưng tôi không khóc lâu lắm rồi.
"Sắc mặt Yến Vi Sí chợt lạnh lùng, không phải là trước đây rơi xuống giếng từng khóc đến tổn thương đấy chứ? Hắn không rõ ở đây có gì giả dối hay không, song lại không muốn xác nhận. Bầu không khí trầm xuống. Trần Vụ dè dặt:"Đè đau cậu hả?"
Yến Vi Sí nhướng mi nhìn anh chăm chú chốc lát: "Lên đây, mát xa cho tôi."
"Đè đau thật à? Xin lỗi nhé, tuy gầy nhưng tôi cũng là một người trưởng thành, đè cậu cả đêm có thể làm cậu bị đau. Cậu thật sự không nên tùy theo tôi, cứ mặc tôi khóc, tôi khóc mệt rồi sẽ tự ngủ.
"Trần Vụ vội đến gần xin lỗi. Yến Vi Sí mệt mỏi liếc anh:"Anh lãng phí lời nói hồi lâu nhưng vẫn đứng bên mép giường, rốt cuộc có mát xa không?"
Trần Vụ gấp gáp leo lên giường, lấy chiếc kính trên tủ đầu giường đeo lên, đẩy một cái: "Đau ở đâu?"
"Chỗ nào cũng đau."
Yến Vi Sí uể oải lười biếng, "Anh xem rồi mát xa, tùy ý."
Trần Vụ nói rất tự trách: "Vậy hôm nay cậu còn có thể đi làm không?"
"Không thể, phế rồi." Yến Vi Sí đáp.
"Vậy xin nghỉ thôi." Trần Vụ nghiêm túc xoa bóp vai lưng cho Yến Vi Sí,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!