Chương 35: [Năm tháng ở Thủ Thành - Tình định] Tôi là bạn thân của cậu ấy

Đã đi được nửa chặng của chuyến tàu dài năm tiếng, Hoàng Ngộ cảm thấy cơ thắt lưng của mình sắp căng ra. Gã lớn như vậy mà chỉ ngồi xe lửa xanh lá hai lần, một lần là theo anh Sí tới Xuân Quế, còn lại chính là lần này.

Những lần trở về ăn Tết toàn được gia đình tới đón, đâu phải chịu khổ giống hiện tại.

Hoàng Ngộ dựa dựa bên cạnh: "Chiêu Nhi, mày ngửi xem có phải là tao bốc mùi rồi không?"

Khương Lương Chiêu nhắm mắt khoanh hai tay trước người: "Sao mày không ngửi tao ấy?"

"Cũng đúng, nếu mày thối, nhất định tao cũng thối." Hoàng Ngộ ngốc nghếch xoay cổ, vùi đầu vào cổ áo Khương Lương Chiêu, "Tao ngửi xem."

"Không đúng, sự trao đổi chất của tuyến mồ hôi lông tóc của mày không phát triển như của tao, tao cảm giác mồ hôi của tao chảy không ngừng…

"Hoàng Ngộ đột nhiên chuyển mắt, mắt to nhìn mắt nhỏ với Trần Vụ dựa cửa sổ tỉnh lại phía đối diện. Hoàng Ngộ"soạt" ngồi thẳng dậy.

"…" Trần Vụ vỗ vỗ Yến Vi Sí ngồi bên ngoài, "Tôi đi vệ sinh."

Yến Vi Sí thu chân, buồn ngủ nói: "Đừng ngã nhé."

"Đi vệ sinh làm sao ngã được?" Trần Vụ xoay mặt hướng hắn, chống thành ghế, nhích ra ngoài từng chút một.

Kỳ nghỉ hè là thời kỳ cao điểm của dòng người, nhưng số lượng công nhân và sinh viên nhập cư từ bên ngoài trở về Xuân Quế đông đảo, còn từ Xuân Quế ra ngoài khá ít.

Các toa xe đã ngồi chật, chỉ có một vài người đứng ở lối đi, không dính dáng gì đến cái gọi là đông đúc chen chúc chân không chạm đất.

Trần Vụ đi một đường thông thoáng đến nhà vệ sinh, may mắn là bên trong không có người đang sử dụng. Sau khi xong xuôi ra ngoài, anh nhìn thấy Hoàng Ngộ đứng ở cửa bèn nhường chỗ.

"Tôi không đi.

"Hoàng Ngộ vừa rửa mặt, giọt nước chảy từ trên tóc mái gọn gàng xuống khuôn mặt trẻ trung đẹp trai của gã. Trần Vụ lướt qua gã đến dùng vòi nước:"Vậy cậu muốn nói với tôi điều gì à?"

"Tới chỗ nối toa tàu nói chuyện đi.

"Hoàng Ngộ nói. Trần Vụ rửa sạch tay đi theo gã."Tôi không nhiều lời với anh, nói thẳng nhé." Hoàng Ngộ rút ra một điếu thuốc từ hộp thuốc lá, "Anh Sí trở về phải tiếp tục đi học.

"Xe lửa vang xình xịch, Trần Vụ khẽ đung đưa tiếp tục lắng nghe, không cắt ngang. Lúc châm thuốc, Hoàng Ngộ liếc anh một cái, không làm ầm ĩ cũng không tùy tiện ngắt lời người khác là một điểm tốt."Sẽ đi học ở trường Gia Thược Quốc Tế."

Ngồi trường quý tộc nát nhất Thủ Thành, nơi dành cho đám nhà giàu đời thứ hai không có quyền kế thừa còn khó quản thúc, chơi là được, chơi đã rồi thì ném ra nước ngoài.

Anh Sí khác những người đó ở điểm, hắn không thể tiêu tiền của gia đình như nước, ăn nhậu chơi bời đều dựa vào bản thân.

Đã quay về, lại không hoàn toàn quay về.

Nói trắng ra là, đổi nơi khác tiếp tục làm thêm.

Ít nhất tạm thời là hướng đi này.

Hoàng Ngộ rít hơi thuốc, gã hẳn là sẽ bị trói tới Học viện Quân sự, không thể theo anh Sí nữa.

Chiêu Nhi có lẽ phải đến một trường tư thục khác, càng không thể chạy lung tung như gã.

"Tôi có thể sắp xếp anh tới trường quốc tế đó, tiếp tục làm công việc anh đã làm ở Tây Đức.

"Hoàng Ngộ nghịch bật lửa, có Trần Vụ ở bên anh Sí, hắn cũng sẽ không thấy cô đơn. Thấy Trần Vụ không nói gì, Hoàng Ngộ cười kiêu ngạo phách lối:"Tôi giúp anh làm thủ tục, còn có thể cho anh một khoản tiền lương độc nhất, gấp mười lần Xuân Quế."

"Nhưng…" Trần Vụ tháo kính ra, dụi dụi đôi mắt hơi khô, "Tôi đã có dự định của riêng mình."

"Dự định gì?

"Hoàng Ngộ vẫn luôn cho rằng Trần Vụ hoàn toàn đi theo và phụ thuộc vào anh Sí. Các ngành nghề anh có thể dấn thân ở Thủ Thành rất hạn chế, làm nghề cũ có rủi ro thấp nhất và thích nghi nhanh nhất. Trần Vụ nói câu kinh người:"Tôi đã nộp hồ sơ trực tuyến, sẽ có một cuộc phỏng vấn vào tuần tới."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!