Vào buổi chiều không biết mấy giờ, Trần Vụ bị một cú điện thoại kéo về hiện thực từ giấc ngủ mơ, anh mơ màng hỏi là ai.
Người đầu dây bên kia tức giận nói: "Đến giọng của tôi mà anh cũng nghe không ra hả?"
"Là bạn Yến à, ngại ghê, tôi quá buồn ngủ còn chưa tỉnh táo lắm." Trần Vụ cởi bỏ tấm chăn mỏng trên người.
"Buổi trưa tôi không trở về là để cho anh ngủ. Tôi đã thi xong rồi mà anh vẫn còn chưa ngủ đủ à?" Yến Vi Sí bất đắc dĩ, "Không ngủ đủ cũng không thể ngủ, ngủ tiếp sẽ gặp vấn đề sức khỏe đấy."
"Không ngủ nữa.
"Trần Vụ ngáp một cái. Nghe tiếng ngáp của anh, Yến Vi Sí khẽ giật giật miệng:"A Ngộ và Triệu Tiềm muốn tới chỗ anh cọ cơm."
"Được, đến đi."
Trần Vụ lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, đeo kính và nói, "Bây giờ các cậu tới đi, để tôi vo gạo."
"Thế nào, anh Sí, cậu đừng giấu giếm không nói thật, tôi sẽ gọi điện nhắn tin thẳng cho anh của tôi để xác nhận đấy.
"Là giọng Triệu Tiềm. Tiếp theo là tiếng cười sảng khoái của Hoàng Ngộ."Nói gì thế, anh Sí không phải người như vậy, đúng không anh Sí?
"Trần Vụ cúp điện thoại trong tiếng náo nhiệt. Anh kéo chiếc áo phông hơi nhăn nhúm sau giấc ngủ, vuốt phẳng gấu quần đùi cuộn tròn lên, sau đó xuống giường với lấy đôi dép lê, lẹt xẹt đi rửa mặt. Khi chốt khóa"nấu nhanh
"trên nồi cơm điện vang lên, điện thoại của Trần Vụ cũng đổ chuông. Trưởng thôn chống cuốc bên cánh đồng gọi điện cho anh:"Tiểu Trần à, cháu ngoại của thím ba đi làm ở một bệnh viện tại Xuân Quế, nói là nhìn thấy Minh Xuyên bị thương rất nặng, là bị người ta đánh à?
Cháu có đi thăm không?"
Trần Vụ cầm giẻ lau vết nước trên bàn: "Không đi ạ."
Giọng nói lo lắng của ông lão lập tức trở nên nhỏ hơn, giống như một đứa trẻ làm sai không biết nên làm thế nào. Ông tưởng đã qua nửa năm, còn xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiểu Trần sẽ đi thăm xem sao. Nhưng Tiểu Trần cũng không quan tâm, có lẽ sau năm mới đứa trẻ Minh Xuyên lại mắc thêm lỗi lầm nữa.
Đây thật sự là cả đời không qua lại với nhau.
"Tín hiệu trong núi không tốt ạ?"
Giọng dò hỏi của Trần Vụ truyền đến, trưởng thôn hoàn hồn: "Còn nói có một cô bé rất lo lắng cho Minh Xuyên, gia cảnh cũng không đơn giản, gọi đội y tế từ nơi lớn đến hay sao đó."
"Không cần quan tâm đâu ạ.
"Trần Vụ nói. Trưởng thôn nghe anh, nói câu thường nói:"Vậy cháu nhớ chú ý tới sức khỏe nhiều hơn, tự mình phải ăn uống đầy đủ sống tốt."
"Cháu biết ạ."
Trần Vụ vắt giẻ lau lên trên vòi nước, "Bác và bác gái cũng thế nhé."
"Chúng ta tốt lắm." Trưởng thôn hòa ái cười nói, "Cháu nhắn địa chỉ cho bác đi, bác gửi cà chua, đậu que và bắp ngô cho cháu, còn có cả cải mén muối mà bác gái làm đấy."
Trần Vụ nói: "Để một quãng thời gian nữa đi ạ."
Trưởng thôn vội đáp: "Được, cháu tiện thì gọi cho bác."
"Để lần tới nói sau ạ." Trần Vụ kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn nhóm wechat nhà họ Quý.
Cũng không biết nhóm thân thích biết tin tức từ đâu, đang tán gẫu về chuyện của Quý Minh Xuyên trong nhóm chat. Những năm nay họ không tiếp xúc nhiều với Quý Minh Xuyên, có việc hoặc tặng quà dùng quan hệ thì đều đi tìm Trần Vụ.
Hiện tại Quý Minh Xuyên bị thương, không ai trong số họ đề nghị đến Xuân Quế thăm y. Đi một chuyến chẳng những vô cùng vất vả, mà còn không thể thiếu hai con gà mái già.
Nhưng Quý Minh Xuyên không thân thiết với họ, đương nhiên họ cũng sẽ không quá để ý, vì thế chỉ hỏi thăm một tiếng trong nhóm.
Trần Vụ không trả lời, họ cũng sẽ không gọi điện riêng để hỏi tình huống của y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!