Trần Vụ đang trực ở trường. Anh vừa đổ hết lá trà ngâm đến vô vị trong cốc ra, thì cửa phòng bảo vệ đã bị một nguồn sức mạnh từ bên ngoài xông tới bật mở.
Một cơn gió dữ dội tanh nồng bao trùm lấy anh.
Anh bị nhốt trong vòng tay tràn ngập mùi mồ hôi nóng bỏng.
Thiếu niên chạy một mạch tới, tim đập như sấm, đinh tai nhức óc.
Trần Vụ vẫn giơ chiếc cốc trên tay ở giữa không trung: "Bạn học Yến sao cậu…"
"Anh có phải là đồ ngốc không hả?" Yến Vi Sí thở hồng hộc, cơ mặt banh cứng, khớp hàm cắn chặt, giọng cực kỳ khàn, "Anh chính là đồ ngốc.
"Một tên khốn khiếp giả đồng tính khiến anh đào vét ra hết tới tận đáy, anh thiếu não hay là ngốc nghếch dễ lừa? Đồng phục của Trần Vụ dính đầy mồ hôi trên người Yến Vi Sí:"Bạn Yến, cậu buông tôi ra trước đã."
Yến Vi Sí buông lỏng cánh tay cứng ngắc, hàng lông mày đoan chính rủ xuống, hơi thở vẫn chưa ổn định phất qua lớp lông tơ trên mặt Trần Vụ: "Sau này đừng ngốc nữa.
"Dứt lời, hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, còn trẻ con nằm nhoài người vùi đầu vào bàn, không cho Trần Vụ nhìn thấy hắn rốt cuộc không đè nén nổi, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Trần Vụ đứng hình mấy giây rồi đặt chiếc cốc trong tay lên máy lọc nước. Anh nhỏ nhẹ thăm dò:"Sao cậu lại tới đây tìm tôi nói vậy, có phải bạn cậu lo lắng cho em gái mình rồi đi điều tra người bên bạn ấy, tra ra vài thứ có liên quan tới tôi không?"
Yến Vi Sí nằm sấp bất động.
"Rất nhiều chuyện… Tôi nghĩ thế nào thì làm thế đó…" Trần Vụ ôn hòa nói, "Không muốn làm thì không làm, rất đơn giản."
Anh do dự chốc lát, vỗ vỗ sau lưng Yến Vi Sí, "Bạn Yến, cậu đừng để trong lòng, giờ tôi tốt lắm."
Lưng Yến Vi Sí cứng đờ, theo đó hạ xuống thấp hơn.
"Muốn uống chút nước không, tôi đi lấy cho cậu…" Phát hiện trên áo thun của hắn có vài vết máu, Trần Vụ giật mình hỏi, "Cậu bị thương ở đâu à?
"Không hỏi tại sao lại đánh nhau với người ta, mà hỏi bị thương ở đâu. Yến Vi Sí vẫn đang vùi đầu, hắn rút ra một tay, mở bàn tay đặt trên mép bàn. Vài ngón tay và lòng bàn tay có vết bầm tím rất nghiêm trọng. Siết chặt cờ lê gây ra."Bị kiểu gì thế?" Trần Vụ nói, "Hộp thuốc của tôi không ở trường học, cậu chỉ có thể trước tiên…" Anh nhớ tới một chuyện, "Chỗ tôi có một cậu xương rồng, cậu chờ tôi một lát."
Yến Vi Sí vừa nghe đến hộp thuốc là lại thấy chua, còn đau lòng. Hắn thả tay ra sau gáy: "Đừng quan tâm.
"Trong phòng bảo vệ rất yên tĩnh. Yến Vi Sí nằm bò một lúc rồi nghiêng đầu liếc ra ngoài, Trần Vụ ngồi cách đó không xa, đang nhổ những chiếc gai nhỏ trên cây xương rồng. Anh quay đầu nhìn như có cảm ứng. Hắn lập tức vùi đầu trở lại. Trần Vụ dùng thìa xắn xương rồng đã bỏ hết gai thành nhiều mảnh rồi cho vào một chiếc bát nhựa, ấn mạnh nghiền nát. Anh nhích lại gần, nói:"Bạn Yến, cậu đưa tay ra, tôi đắp thịt xương rồng cho cậu."
"Đã bảo anh đừng quan tâm."
Yến Vi Sí không chịu phối hợp, "Chẳng phải chỉ là máu bầm sao, cũng không chết được."
Bên cạnh có tiếng thì thầm, "Thế cũng đau mà.
"Khoảnh khắc ấy, trái tim tích tụ buồn bực của Yến Vi Sí như được hôn phớt một cái. Hắn dùng bàn tay không bị thương che mắt chống bàn, tay kia duỗi về hướng Trần Vụ. Trần Vụ nâng bát nhựa, lấy chiếc thìa vét xương rồng nát nhừ bên trong, đắp từng chút một lên trên vết bầm tím của hắn:"Cậu sớm về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi tan tầm trở về lại đắp cho cậu thêm lần nữa."
"Tôi không về, chỉ ở đây."
Yến Vi Sí nói, "Sáng mai tôi đi cùng anh."
Trần Vụ kinh ngạc: "Cậu muốn ở phòng bảo vệ suốt đêm à? Nhưng mai cậu thi rồi, ngủ không ngon sẽ ảnh hưởng đấy.
"Yến Vi Sí không nói lời nào, thoạt trông cảm xúc vô cùng sa sút. Trần Vụ không nói thêm gì nữa. Anh lấy cốc giấy dùng một lần rót đầy nửa cốc nước, đặt trong tầm tay Yến Vi Sí, sau đó anh lẳng lặng đi ra ngoài tuần tra. Khi Trần Vụ tuần tra trở về, Yến Vi Sí đã đi rồi, không động vào một giọt nước nào trong cốc giấy. Trần Vụ uống hết nước, cổng trường đột nhiên truyền đến tiếng hét to:"Trần Vụ!"
Anh từ cửa sổ nhìn sang, Khương Hi thoắt cái bắt được vị trí của anh, nổi giận đùng đùng chạy vội tới, dưới bộ nhu quần(1) thêu hoa văn trang nhã đang tung bay là một đôi giày thêu thủ công, hai bím tóc dài xù ra tóc tơ cũng không có lòng dạ chỉnh lý, trang điểm mắt chỉ vẽ một bên, trạng thái toàn thân sụp đổ hỗn loạn, không lý trí, tới tìm người để tính sổ.
(1) Nhu quần : là một loại Hán phục, bao gồm thân trên là một chiếc áo khoác ngắn thường được gọi là "nhu", bên dưới một chiếc váy dài gọi là "quần".
"Anh Sí của tôi có ở chỗ anh không?
"Khương Hi vừa mở miệng liền hung hăng chất vấn. Trần Vụ đáp:"Không có."
"Thế anh ấy ở đâu?" Khương Hi chống tay lên cửa sổ nhìn vào trong phòng bảo vệ, không thấy ai, cô bé hét lên bốn phía: "Anh Sí!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!