Chương 27: Các anh đã được định trước là không thể ở bên nhau

"Lão Đinh ——

"Tiếng kêu sợ hãi của Triệu Tiềm vang lên cách đó không xa, cô chạy về phía này, đánh rơi cả một chiếc dép lê mà lúc ra cửa quên thay nhưng cũng không dừng lại. Có người tới song Yến Vi Sí vẫn không ngừng. Hắn kéo tóc Đinh Huy Tuyền, ném mạnh lên đống đá tam giác một cách thô bạo. Đinh Huy Tuyền mềm oặt trượt xuống dưới đống đá sắc nhọn, nhìn không ra sống hay chết. Đầu óc Triệu Tiềm rối bời, không biết chuyện gì đang xảy ra, cô lo lắng chạm vào Đinh Huy Tuyền:"Lão Đinh, mày sao rồi?"

Đinh Huy Tuyền không có phản ứng.

"Mẹ kiếp!"

Triệu Tiềm túm lấy Yến Vi Sí định rời đi với đôi mắt tràn ngập hung tợn: "Anh Sí, lão Đinh làm gì cậu mà cậu đánh nó thành như thế hả?"

"Tự hỏi cậu ta đi.

"Yến Vi Sí hất Triệu Tiềm ra, sau đó như nghĩ đến điều gì nên ngồi xổm xuống tát vào mặt Đinh Huy Tuyền. Đinh Huy Tuyền khó khăn mở mắt. Yến Vi Sí:"Điện thoại."

"Ở hồ… Hồ nước…

"Đinh Huy Tuyền thở dốc đứt quãng. Yến Vi Sí lau chùi bàn tay đã chạm vào Đinh Huy Tuyền trên phần quần áo sạch sẽ của mình, sau đó đứng dậy rời khỏi."Mẹ kiếp đang làm cái quái gì thế!

"Triệu Tiềm vừa chửi bậy vừa đi kiểm tra vết thương của Đinh Huy Tuyền. Đinh Huy Tuyền suy yếu hé ra khép lại đôi môi."Mày nói cái gì?" Triệu Tiềm lau vết máu bên miệng cậu ta, kề sát tai vào nghe.

"Cậu ấy chú ý tới…" Đinh Huy Tuyền vui vẻ lẩm bẩm, "Chú ý tới tao rồi."

Có thể nhắm ngay mục tiêu là cậu ta, gọi cậu ta ra ngoài, khẳng định là đã chú ý tới cậu ta và phân tích cậu ta.

Cuối cùng không phải là có cũng được mà không có cũng không sao.

Ngày nhập học Trung học Số 1, cậu ta ngồi trong xe nhìn thấy cậu trai trên đường, một ánh nhìn nhớ thương vạn năm.

Vì thế cậu ta bỏ Trung học Số 1 để đến Tây Đức.

Cậu ta không tính toán áp dụng hành động gì.

Bởi cậu ta phải ở Xuân Quế quản lý mấy tiệm cơm trong nhà, mà anh Sí không thuộc về nơi này, bọn họ không phải người chung đường.

Thêu tên trong túi là chuyện to gan nhất mà cậu ta từng làm.

Mặc dù vậy, cậu ta cũng chỉ thêu hai chữ cái.

Cậu ta vốn định cất giấu tâm tư không có kết quả cũng không thể thấy ánh sáng này cho tới khi tốt nghiệp, nhưng sự xuất hiện của Trần Vụ đánh tan lý trí của cậu ta.

Mọi chuyện bắt đầu khi cậu ta phát hiện cái tên mình thêu lên đã biến mất.

Anh Sí không có khả năng tháo chỉ xuống, Khương Lương Chiêu và Hoàng Ngộ cũng không làm được, bao gồm cả Khương Hi kia nữa. Bọn họ như vậy, còn không nhất định biết cầm kim.

Chỉ có thể là người khác.

Người khác, trước đây chưa từng xuất hiện, gần nhất mới nhảy ra.

Cậu ta bắt đầu âm thầm chú ý.

Năm ngoái đã phát hiện manh mối, lần đó anh Sí hóng gió ở sân thượng, nhân viên bảo vệ mới tới có vào tòa nhà trong giờ làm việc, lúc anh Sí xuống dưới thì vết rách trên tay áo hắn đã được khâu lại.

Một khi đã có đối tượng hoài nghi, sau đó sẽ càng dễ thu thập manh mối hơn.

Trải qua vài lần thử nghiệm liền xác định.

Ban đầu cậu ta không muốn sử dụng loại thủ đoạn mờ ám này, song cậu ta đã đánh giá thấp sức tàn phá của lòng ghen tị, đến khi nhận ra thì đã dùng rồi.

"Khụ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!