Bốn phía đồng loạt ồ lên.
Không phải chứ, thật hay đùa vậy, hai người này là hai anh em?
Em trai là học sinh trường Trung học Số 1, anh trai thì làm bảo vệ, lại còn là bảo vệ của một trường trung cấp nghề.
Ngoại hình cũng không cùng một đẳng cấp.
Chênh lệch cỡ này…
Tiếng xì xào bàn tán truyền đến từ bốn phương tám hướng, có rất nhiều người học Tây Đức ở đây, đột nhiên không kịp đề phòng mà bị tọng đầy một mồm dưa.
Hoàng Ngộ thấy sắc mặt anh Sí đã khó coi tới cực điểm, gã vội vã gào lên: "Toàn lảm nhảm cái quần què gì vậy, tao cho mỗi đứa chúng mày một cái loa để chúng mày hét cho vui nhé?
"Bên trong yên tĩnh trở lại. Yến Vi Sí nghiêng mình về phía Trần Vụ, đè thấp giọng,"Không gọi sai chứ?
"Trần Vụ không trả lời. Vậy là đúng thật rồi. Yến Vi Sí hơi bất ngờ, mẹ nó chứ, cái tên Quý Minh Xuyên thỉnh thoảng liếc Trần Vụ này thế mà là em trai của anh thật. Sau khi xác nhận, thái độ và ấn tượng của Yến Vi Sí với Quý Minh Xuyên vẫn không thay đổi, bởi cơn tức của hắn đã tăng lên gấp bội, trong chốc lát không thể tiêu tan ngay được. Thấy Quý Minh Xuyên vẫn đang nhìn Trần Vụ, Yến Vi Sí bật cười,"Anh cậu không thèm quan tâm tới cậu rồi."
"Tôi mắc sai lầm."
Quý Minh Xuyên tỏ ra có nỗi niềm khó nói, không giải thích chi tiết, "Anh ấy tức giận, Tết cũng không về nhà, đến bây giờ cũng không tha thứ cho tôi.
"Trần Vụ đứng dậy đi vệ sinh. Quý Minh Xuyên thoáng luống cuống đuổi theo, một chiếc ghế dựa bị đá tới, chắn đường đi của y, mí mắt y ửng đỏ,"Anh, em không được anh cho phép đã công khai mối quan hệ của chúng ta, anh đừng tức giận mà."
Không có ai đáp lại, y làm bộ như thể đã quen với việc đó, không hề buồn bực, chỉ cụp mắt nói với vẻ mất mát, "Em đi trước đây, anh, anh chơi vui nhé."
Đây đâu còn là đoá hoa lạnh lùng nổi tiếng của Trung học Số 1 nữa, chỉ toàn dáng vẻ của một đứa trẻ lớn lên dưới sự áp bức của anh trai trong một quãng thời gian dài.
Ai nấy đều ngu cả người luôn rồi.
Ra khỏi sân trượt băng, biểu cảm của Quý Minh Xuyên đầu tiên trở nên hơi vặn vẹo vì nguyên nhân nào đó, kéo dài vài giây rồi biến thành hờ hững.
Những điều xảy ra ở trong sân trượt băng dường như là sự dao động của y trên con đường bản thân suy tính cẩn thận từng chút một, nhưng chúng sẽ không ảnh hưởng tới mục tiêu và đích đến cuối cùng của y.
"Quý Minh Xuyên, cậu cố tình đúng không!"
Khương Hi nắm chặt tay theo ra cùng, "Lúc tôi cho cậu xem bức ảnh chụp tay kia, cậu còn chê xấu cơ mà, tại sao lúc đó cậu không nói với tôi đó là anh cậu?" Quá mất mặt, quá lúng túng.
"Đấy là tay anh tớ à?
"Quý Minh Xuyên sửng sốt. Khương Hi vốn đang tức tối chợt khựng lại, Quý Minh Xuyên không biết sao? Cũng phải, ai lại có thể nhận ra người nào đó chỉ bằng một bàn tay được chứ. Nét mặt Quý Minh Xuyên lộ vẻ giật mình:"Hoá ra đấy là anh trai tớ."
Ánh mắt Khương Hi dao động, cô bé chống cái eo thon có thể ôm trọn chỉ bằng một tay, hùng hồn nói, "Rồi sao, tôi cũng chẳng nói sai, rõ là xấu, giờ thế nào, cậu muốn đòi lại công bằng hộ anh cậu à?"
Quý Minh Xuyên cười đầy nuông chiều, "Thẩm mỹ vốn chủ quan mà."
Khương Hi giống như một con mèo nhỏ cáu kỉnh được vuốt lông, thu lại tính nết kiêu căng ngạo mạn, thổi lọn tóc nhỏ bay loà xoà trước trán: "Chưa nghe cậu bảo cậu có anh trai bao giờ."
Khuôn mặt bình thản của Quý Minh Xuyên thoáng hiện nét chờ mong, "Tớ tưởng cậu không có hứng thú gì với người nhà tớ, nếu cậu muốn biết…"
"Không muốn!
"Khương Hi lập tức nói. Quý Minh Xuyên cởi áo khoác trên tay ra, Khương Hi nhìn mảng áo bị ướt còn chưa khô, nghĩ đến hình ảnh y che ô cho mình, đột nhiên cảm thấy bản thân hơi quá đáng."Tớ chưa được gặp mẹ bao giờ, trong nhà chỉ có cha tớ, anh tớ với tớ. Lúc tớ học tiểu học thì cha tớ gặp tai nạn rồi bị liệt, bây giờ ông ấy đã qua đời rồi, anh trai là người thân duy nhất của tớ."
Quý Minh Xuyên mặc lại chiếc áo khoác ẩm ướt, "Lúc cha còn sống luôn dặn tớ phải nhớ kỹ sự hy sinh của anh trai, nhất định phải báo đáp anh ấy, như thể sợ tớ sau này sẽ vong ân phụ nghĩa vậy."
Khương Hi không để ý đến sự kỳ lạ của Quý Minh Xuyên.
"Cha tớ thật sự đã nghĩ nhiều rồi, ông ấy không dặn gì thì tớ cũng sẽ nhớ anh tớ tốt ra sao mà", Quý Minh Xuyên cài cúc áo từ cổ xuống, "Mấy năm nay anh tớ trồng trọt nuôi tớ đi học, rất vất vả, không dễ dàng chút nào, tớ hy vọng hai năm nữa là anh tớ có thể cưới vợ sinh con, sống một đời bình yên hạnh phúc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!