Tan làm, Trần Vụ đi tới tầng một chợ bán thức ăn mua một con gà vừa giết tại chỗ, moi ra được một đống trứng gà lớn bé, sau đó còn mua một ít lòng gà.
"Lòng gà này xào với ớt cay ăn thơm lắm."
Người bán hàng nhiệt tình mời chào, "Tôi chặt sẵn cho cậu rồi làm sạch luôn, lát cậu về rửa qua với nước là được."
"Cảm ơn.
"Trần Vụ xách túi đi, anh bước lên cầu thang tầng hai, tay còn lại rảnh rỗi mở điện thoại đọc tin nhắn. Yến Vi Sí: [Lát nữa tan học tôi sẽ đến chỗ anh ăn tối.] Trần Vụ gửi tin nhắn thoại,"Buổi sáng cậu đã gọi nói với tôi rồi, bạn học Yến.
"Yến Vi Sí: [Có à?] Trần Vụ vừa bước lên vừa trả lời,"Nói đi, có phải là cậu làm việc ban đêm nên ngủ không ngon, ảnh hưởng đến trí nhớ rồi không?"
Yến Vi Sí: [Đừng quan tâm đến chuyện đó.]
Yến Vi Sí: [Đêm nay tôi ngủ chỗ anh.]
Nhắn xong, Yến Vi Sí không tiếp tục nhìn điện thoại nữa.
Nhà Trần Vụ thuê có một cái giường sô pha, hắn đã ngủ quen rồi, lần đầu tiên hắn đến còn cứng cả người, sau mấy lần là tự nhiên như ở nhà.
Cứ nhất quyết đòi dọn đi, vậy hắn đành theo đến vậy.
Một tay Yến Vi Sí chống trán, tay còn lại cầm con chuột vẽ tranh trên máy tính, nhưng mà không thể ngày nào cũng sang được, như thế thì nhiều quá.
Vẫn phải có mức độ nhất định.
Giống như tuần này, chỉ sang mấy ngày thứ Hai, thứ Ba, thứ Năm, thứ Sáu, thứ Bảy.
Nhà trọ khá gần Tây Đức, vì thế Trần Vụ cũng không còn đi xe đạp mấy. Hôm nay anh không dùng xe, khi cần di chuyển thường sẽ đi bộ. Anh mang những thứ mình mua được trở về. Lúc gần đến khu chung cư, bỗng dưng anh dừng lại không đi tiếp.
Trần Vụ đặt túi trong tay xuống đất, dường như đã sẵn sàng để đứng đó một lúc lâu, từ từ tiêu tốn thời gian với điều gì đó.
Từng giây từng phút trôi qua, bất giác đã qua nửa tiếng.
Trần Vụ vẫn chưa rời đi.
Một bóng người cao gầy bước ra từ trong góc.
Trần Vụ nhìn y, đôi mắt phía sau tròng kính không mảy may gợn sóng.
Thấy phản ứng này của anh, Quý Minh Xuyên cũng chẳng hề bất ngờ: "Anh biết em đi theo anh, cũng biết em sẽ tìm thấy anh rồi tới được đây.
"Và cũng chắc chắn rằng cuối cùng mình sẽ không kiềm chế được mà lộ mặt. Trần Vụ không lên tiếng. Viền mắt Quý Minh Xuyên đỏ lên,"Em chờ anh đến hơn năm giờ chiều hôm giao thừa. Trong nhà chỉ có một mình em và di ảnh của cha, anh, anh thật nhẫn tâm.
"Trần Vụ không châm chọc cũng không oán giận, anh chỉ yên lặng lắng nghe, nghe xem Quý Minh Xuyên còn muốn nói gì. Quý Minh Xuyên là kiểu người cực kỳ kiên nhẫn, giỏi chờ đợi, giỏi giấu mình, không quan tâm quá trình, chỉ để ý kết quả, nhưng ở trước mặt Trần Vụ lại thoáng hiện tính nóng nảy trẻ con, nhanh chóng để lộ ra mục đích của lần gặp này."Em ở chỗ Khương, em thấy anh trên vòng bạn bè của cô ấy, mấy người ăn tối cùng nhau." Quý Minh Xuyên nhìn Trần Vụ chằm chằm, "Tại sao anh lại dây dưa với Yến Vi Sí, còn sống ở nhà hắn mấy tháng?"
Trần Vụ tháo kính xuống, nhìn mặt kính dính chút bụi, "Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với cậu."
Sắc mặt Quý Minh Xuyên trắng bệch, y rũ mắt, thử thăm dò, "Có phải anh quen biết Yến Vi Sí trước khi tới nhà em không?"
Trần Vụ không phản bác.
"Quả nhiên là như thế." Quý Minh Xuyên nhìn đôi tay đang cầm kính mắt, giọng điệu khẳng định, "Xem ra hai vết bỏng kia là do anh ta gây ra.
"Trần Vụ không chìm vào hồi ức vì điều này, cũng không đưa tay vuốt ve vết sẹo. Anh chẳng hề xao động trước những gì Quý Minh Xuyên nói, cảm xúc vô cùng ổn định. Quý Minh Xuyên lại gần Trần Vụ, y mặc một chiếc áo khoác lam đậm phối với áo len cổ lọ màu trắng, tay chân thon dài, thanh xuân trẻ trung, gương mặt vốn tao nhã kiêu ngạo xa cách đột nhiên lộ vẻ tủi thân vô cớ khiến lòng người rung động."Người khác tổn thương anh, anh có thể tha thứ, nhưng em nhận lỗi anh lại muốn đường ai nấy đi, không cho em cơ hội, cũng mặc kệ tình cảm bao nhiêu năm của chúng ta.
"Y cất giọng khàn khàn. Trần Vụ lắc đầu khó tin,"Bây giờ cậu đúng là ngay cả thể diện cũng không cần.
"Đáy mắt Quý Minh Xuyên chợt lóe lên vẻ tàn ác đáng sợ, y tiến thêm vài bước về phía Trần Vụ. Khi khoảng cách rút gần, hương bưởi thơm ngát bay về phía Trần Vụ. Đó là mùi hương Quý Minh xuyên thường dùng, do Trần Vụ mua, trước khi chia tay mới gửi cho y hai lọ."Em chỉ không hiểu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!