Khương Lương Chiêu và Hoàng Ngộ lần lượt tiến vào phòng vệ sinh, lại là một đợt kích thích khác.
Trên tấm thảm chống trượt vịt Donald có hai đôi dép đặt song song, trên giá là cốc súc miệng cho hai người, bàn chải đánh răng và cả khăn tắm được treo chung với nhau.
Trong một không gian riêng tư như vậy, lại chia sẻ với nhau không có ranh giới ngăn cách.
Cảm giác vợ chồng son đập vào mặt…
Đầu óc Hoàng Ngộ không hoạt động: "Móa, muốn đăng lên vòng bạn bè quá."
Động tác châm thuốc của Khương Lương Chiêu thoáng bất ổn: "Không nhịn được thì đăng đi, cài đặt lại, đừng để em tao nhìn thấy."
Số người mất ngủ đêm nay không thể tăng thêm nữa.
"Những người khác có thể xem hả? Hình như cũng không được, thế tao đăng làm gì? Đệt, vẫn đăng đi, chưa biết chừng một ngày nào đó trong tương lai có thể công khai đấy.
"Hoàng Ngộ ngồi xuống chiếc ghế xếp mini trong góc, run tay chụp một tấm ảnh phòng vệ sinh, không thêm thắt ghi chú gì đã đăng luôn. Khương Lương Chiêu chiếm lấy một chiếc ghế xếp khác:"Nhìn thấy mày thế này, chắc cha mẹ mày phải cố gắng sinh đứa thứ hai suốt đêm mất."
Hoàng Ngộ nhếch miệng: "Chó đừng chê mèo lắm lông, mày cũng không tốt hơn chỗ nào dâu.
"Ai có thể ngờ rằng, hai người thừa kế tương lai của hai gia tộc lại ngồi trên ghế xếp mini và hoài nghi cuộc đời. Hoàng Ngộ đột nhiên phát tác bệnh nghiện diễn, buồn bã che mặt:"Anh Sí bất công, chúng ta không thể đến đây nếu không có sự đồng ý của ổng, dù chúng ta đến rồi, ổng cũng sẽ không cho chúng ta ở lại qua đêm, có muộn thế nào cũng phải đuổi chúng ta đi, thế mà Trần Vụ lại có thể sống ở đây."
Khương Lương Chiêu: "…"
"Không thể để Trần Vụ biết chuyện này, bằng không nhất định anh ta sẽ được chiều sinh hư." Hoàng Ngộ tự vả vào cái miệng rộng của mình, "Mẹ kiếp, tao mù chữ lại dùng thành ngữ lung tung!"
Gã lấy đi bật lửa và hộp thuốc lá của Khương Lương Chiêu:
"Trong phòng có giường gỗ nhỏ, không phải ngủ cùng nhau. Đã bao năm nay, dẫu có vừa mệt vừa điên, anh Sí cũng sẽ không ngủ trên cùng một chiếc giường với chúng ta, ổng không thích có người nằm bên cạnh."
Khương Lương Chiêu hút thuốc: "Nói trước bước không qua."
Mặt Hoàng Ngộ giật giật: "Trần Vụ gọi anh Sí là bạn học, không phải tên, chứng tỏ không có khả năng là phương hướng chúng ta nghĩ…"
Khương Lương Chiêu vỗ gáy gã không nhẹ không nặng: "Đã bảo mày đừng nói trước mà."
Hoàng Ngộ "đệt" một tiếng: "Mê tín."
"Tại sao anh Sí phải giả vờ không quen Trần Vụ ở trường?" Gã vò đầu bứt tóc, buồn bực hỏi.
"Nên bây giờ là, anh Sí cưỡng ép kéo anh ta vào phạm vi của mình?" Chỉ số thông minh của Hoàng Ngộ không online, "Anh Sí muốn làm gì thế?"
Khương Lương Chiêu suy nghĩ sâu xa: "Muốn chúng ta chăm sóc phối hợp với anh ta?"
Hoàng Ngộ nghi ngờ hỏi:
"Có khả năng đó không, anh ta đã cùng ăn cùng ở với anh Sí, có chuyện gì sao không tìm anh Sí hỗ trợ mà cần dùng chúng ta? Không thì hỏi thẳng đi."
Khương Lương Chiêu: "Hỏi thế nào?"
Hoàng Ngộ: "Thì hỏi anh Sí xem có phải là thích Trần Vụ không."
Chữ "Thích" nói ra cũng mất tự nhiên. Ở góc độ của gã, "thích
"của anh Sí phù hợp với các cô gái, còn phải là kiểu ngoại hình có thể trung bình song nội tâm phải đủ mạnh mẽ, cơ trí và hào phóng, có thể trợ giúp anh Sí. Khương Lương Chiêu bình tĩnh nói:"Mày đã từng nghĩ chưa, nếu ổng động tâm nhưng lại không nhận ra điều này, mày mà hỏi thì chính là…"
"Tội nhân thiên cổ.
"Hoàng Ngộ hít vào một hơi. Khương Lương Chiêu đang định mở miệng thì di động báo một tin nhắn, hắn ta đọc xong, sắc mặt dần dần hòa hoãn:"Hẳn không phải vấn đề lớn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!