Chương 18: Anh Sí có thể chịu được sao

"Đứng đờ ở cửa làm gì, bị điểm huyệt hay là gặp ma?"

Trong phòng truyền đến tiếng chế nhạo của Yến Vi Sí, Trần Vụ khó khăn nuốt nước miếng, lắp bắp hô: "Mau, mau tới đây, bạn học, Yến, bạn Yến, bạn Yến!"

"Gọi loạn làm gì, đợi một lát, đệt, sủi cảo vỡ rồi.

"Yến Vi Sí không kiên nhẫn mà đi tới. Một sự yên lặng bí ẩn. Khương Lương Chiêu khá bình tĩnh, hắn ta đi đầu trong việc hoàn thành việc xây dựng tâm lý và phá vỡ tình huống cứng ngắc:"Anh Sí, tao và A Ngộ…"

"Vào cả đi, đóng cửa lại."

Yến Vi Sí lên tiếng cắt ngang, sau đó thúc giục Trần Vụ đang đứng ngây ngốc, "Mau gói xong sủi cảo đi, tôi chờ ăn."

Trần Vụ ngơ ngác chớp mắt: "Nhưng, tôi, cậu…"

Hồi lâu sau anh vẫn nói không hoàn chỉnh, dứt khoát làm rùa đen rụt đầu, "Được rồi, tôi đi gói sủi cảo trước.

"Hoàng Ngộ ngoài cửa sắp rớt cả con ngươi ra ngoài. Đậu má, thật sự đậu má! Ai tới nói cho gã biết, tại sao tên bảo vệ này sẽ ở chỗ anh Sí??? Lần ở sân bóng rổ, Hoàng Ngộ không tiếp xúc chính diện với Trần Vụ. Về sau bất kể là người bên cạnh hi hi ha ha nhắc tới"người anh kia của chị Tiềm

", hay khi ra vào cổng trường, gã đều không sinh ra bất kỳ lòng tò mò và mong muốn khám phá nào. Nói tóm lại, gã không hề có một chút ấn tượng gì về Trần Vụ. Lúc này đại não của Hoàng Ngộ đã chết máy, đồ ăn vặt và bia vẫn ở trước ngực, tay chân gã không nghe lời tự có cách nghĩ riêng, như thể giây tiếp theo sẽ xảy ra nội chiến. Giây phút đi vào nhà, Hoàng Ngộ nhìn thấy cái gì thì trên mặt đều tràn đầy vẻ"Đây là nơi nào, tôi đang ở đâu

". Khương Lương Chiêu từ ngoài cửa đã hoàn hồn, nhưng vẫn bị tình huống trong nhà làm kinh ngạc đến nỗi sắc mặt thoáng ngưng lại, nhưng hắn ta lại lần nữa mỉm cười:"Anh Sí, bể cá ở đâu? Để tao thả cá vào trong bể.

"Yến Vi Sí tiện tay chỉ một chỗ. Khương Lương Chiêu nhìn theo ngón tay của hắn về phía góc tường, ở đó chỉ có hai thùng giấy xếp chồng lên nhau. Trần Vụ dời thùng giấy đi, lộ ra bể cá bị che:"Ở đây này.

"Kích thước của bể cá quá khác so với dự đoán của Khương Lương Chiêu, bên trong ngoài mười mấy con chép nhỏ còn có hai con trai sông, được nuôi chung. Khương Lương Chiêu nhìn con cá mình mang tới rồi lại nhìn bể cá cũ đơn sơ, day day ấn đường, khổ não ẩn ý nói:"Không xứng."

Trần Vụ tựa hồ không nghe ra ám chỉ, gật đầu đồng ý: "Thật sự là không xứng."

Anh quay đầu gọi: "Bạn Yến, điều kiện của chúng ta không thích hợp nuôi cá cảnh, nhất là loài thuần chủng tốt."

Yến Vi Sí liếc con cá mà Khương Lương Chiêu mua, không lọt mắt: "Lúc về nhớ mang đi."

Khương Lương Chiêu: "…"

Yến Vi Sí ngồi trước hai chiếc bàn được đẩy ghép vào nhau, nắn bóp vỏ sủi cảo bị vỡ, nắn chỗ này nắn chỗ kia, cố gắng hàn gắn chỗ vỡ.

Kỹ thuật khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Mặt bàn được bọc màng giữ tươi dùng một lần, bên trên thả một số sủi cảo đã được gói xong. Nhân được đựng trong một chiếc chậu sắt, trên chậu gác hai đôi đũa dính vụn nhân bánh, bên cạnh có một cái bát sứ nhỏ đựng ít nước.

Tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Trần Vụ đi tới chỗ Yến Vi Sí, cầm lấy chiếc đũa ở trong chậu rồi quấy quấy nhân sủi cảo. Sau đó anh hỏi Khương Lương Chiêu, người như đang lâm thời mắc chứng mất ngôn ngữ: "Bạn này, cậu muốn ăn bao nhiêu cái?"

Khương Lương Chiêu: "Hả?

"Một âm tiết trầm thấp, kết hợp với bề ngoài dịu dàng, cho thấy sức hút có thể khiến vành tai ngứa ran và gò má nóng bừng. Trần Vụ dừng động tác quét nước trên viền vỏ sủi cảo và nhìn Khương Lương Chiêu."Bụp ——"

Yến Vi Sí ném chiếc sủi cảo không thể cứu chữa được vào màng bọc thực phẩm:

"Hả cái gì, ở khoảng cách gần như thế mà cũng không nghe thấy à? Hỏi mày ăn bao nhiêu miếng sủi cảo đấy."

Khương Lương Chiêu nắm tay hắng giọng: "Khoảng hai mươi cái."

Lúc này Hoàng Ngộ nghiêng người qua, thì thầm thâm thúy: "Mày còn ăn được hả? Tao no rồi.

"Đua xe thâu đêm cũng không kích thích đến thế. Khương Lương Chiêu hạ giọng:"Mày đã thấy sủi cảo do anh Sí gói bao giờ chưa?"

Hoàng Ngộ: "…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!