Chương 16: Cái này có tính là ỷ lại không

Nhà của bác tài xế ở bên này, ông bảo Yến Vi Sí lái xe tải về, đỡ phải bắt xe.

Xe đạp nằm trong thùng xe, Trần Vụ đang ngủ gà ngủ gật trên ghế phụ.

Di động Yến Vi Sí vừa reo là Trần Vụ tỉnh, anh đẩy kính lên rồi thò tay vào dụi mắt, lẩm bẩm mơ màng: "Không thể nhận điện thoại trong lúc lái xe."

"Tại sao không thể?

"Yến Vi Sí cắn một điếu thuốc không cháy để nâng cao tinh thần, cà lơ phất phơ trêu chọc anh. Trần Vụ lập tức ngồi dậy, quay đầu nghiêm túc nhìn Yến Vi Sí:"Sẽ bị trừ điểm, còn sẽ bị phạt tiền."

Yến Vi Sí không nhanh không chậm nói: "Thế à, Xuân Quế không xét cái này."

"Nhưng không an toàn." Trần Vụ mở to đôi mắt sau tròng kính, suy nghĩ phút chốc rồi nói, "Nếu không tôi mua cho cậu tai nghe bluetooth nhé."

Yến Vi Sí rút điếu thuốc khỏi môi, kẹp nó giữa các ngón tay, sau đó xoay vô lăng rẽ vào cây cầu nhỏ:

"Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Bồ Tát sống tại thế?"

Trần Vụ mím môi: "Lần trước tôi va vỡ bát của người nước ngoài kia, cậu đã trả tiền thay tôi, vừa lúc tôi trả lại cho cậu."

Yến Vi Sí cười cười: "Bình thường tôi bảo anh mua trà sữa, có phải là cũng nên chuyển khoản cho anh không? Còn có những thứ củi gạo mắm muối, ghi sổ chưa? Để chia đôi."

"Không cần không cần."

Trần Vụ xua tay.

"Sao lại không cần, anh đã thanh toán rõ ràng với tôi ở đây mà." Ý cười nơi đáy mắt Yến Vi Sí không giảm bớt, "Thanh toán đi, đêm nay trả xong."

Trần Vụ: "…"

Yến Vi Sí ném điện thoại ngừng rồi lại đổ chuông cho Trần Vụ: "Anh nhận đi."

Trần Vụ nắm chặt di động rung như cầm củ khoai tây nóng, tay trái tay phải qua lại: "Sao tôi có thể nhận được? Bạn cậu gọi đấy."

Liếc dãy số, anh buột miệng thốt ra, "Là máy bàn. 035, mã vùng ở đâu nhỉ…

"Một bàn tay vươn tới, giật lấy chiếc điện thoại đang đổ chuông và nhấn tắt nó đi. Yến Vi Sí đặt tay lên vô lăng, lái xe nhìn chăm chú phía trước, bờ mặt nghiêng của hắn ẩn hiện trong ánh sáng bóng tối mờ ảo. Như thể có một bàn chải lớn vô hình, nhanh chóng quét lên toàn thân hắn một màu đen thần bí lại tối tăm lạnh nhạt."Kít ——"

Sau khi phanh gấp, Yến Vi Sí mở cửa xe đi xuống.

Trần Vụ đóng cửa xe bên Yến Vi Sí để ngăn gió lạnh lùa vào trong. Anh tìm thấy một chiếc khăn không nhìn ra màu sắc, cúi xuống lau hơi sương bám trên kính xe.

Có xe đến đây.

Là một nhóm đua motor không muốn sống. Trong tay họ cầm một cây gậy sắt dài, dọc đường vừa phóng vừa múa may đập phá.

Rất nhiều phương tiện bên đường gặp xui xẻo.

Xe tải nhỏ đậu dưới gốc cây, tránh thoát tai ương này. Dõi theo những tên du côn đó đi xa, Trần Vụ vò vò tóc mái của mình, lấy điện thoại ra chơi trò chơi nhỏ đi kèm.

Sau khi một mạch qua cửa lần thứ mười hai, Yến Vi Sí về xe, hắn hút điếu thuốc nãy chưa hút lúc đang lái, còn không chỉ là một cây.

Mùi khói trên áo khoác rất nồng nặc, tức khắc tản ra trong không gian chật hẹp.

Yến Vi Sí nhắm mắt dựa vào lưng ghế, ngón tay gõ những tiết tấu hỗn loạn trên vô lăng.

Hắn mãi chưa khởi động xe.

Bầu không khí ngột ngạt khó tả. Trần Vụ do dự nhẹ giọng nói: "Bạn học Yến, đoạn đường sau để tôi lái xe đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!