Chương 15: Về sau còn chạy lung tung theo người khác nữa không

Trong tuần đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Yến Vi Sí tỉnh ngủ liền đọc truyện tranh, đọc mệt thì ngủ, hàng chục cuốn sách nằm rải rác trên võng.

Trần Vụ ăn hai bữa ở nhà vào buổi sáng và buổi tối, Yến Vi Sí cũng chỉ ăn hai bữa. Nếu buổi trưa Trần Vụ không về, Yến Vi Sí sẽ không ăn.

Vì thế buổi tối Trần Vụ nấu nhiều hơn một ít, để thừa một phần cho Yến Vi Sí hôm sau hâm lại.

Nhưng Yến Vi Sí không hâm lại, lười tới mức làm người ta giận sôi.

"Cậu cứ thế này thì không được." Trần Vụ nhìn thức ăn thừa còn chưa được đụng đến, hơi nhíu mày, "Bữa trưa rất quan trọng, không ăn sẽ không có sức, không cung cấp được năng lượng mà cơ thể cần, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, về lâu dài có thể bị bệnh dạ dày."

Yến Vi Sí không phản ứng, mở truyện tranh ụp trên mặt, tay chân thon dài tùy ý duỗi thẳng, ngực phập phồng đều đặn và mạnh mẽ.

"Bạn học Yến…" Trần Vụ vừa mở đầu, Yến Vi Sí đã phát ra tiếng "chậc" lười biếng nặng nề, "Nghe thấy rồi."

Trần Vụ dùng thìa ấn xuống cơm thừa, đập một quả trứng đổ lên trên, khuấy đều để dịch trứng bọc lấy hạt cơm: "Vậy cậu phải tự mình hâm nóng cơm.

"Yến Vi Sí lại không có động tĩnh, lần này thậm chí còn chẳng qua loa lấy lệ. Giống như Trần Vụ không quan tâm đến cách ăn mặc của mình, Yến Vi Sí không thèm để ý một ngày ba bữa của hắn. Căn phòng chìm trong im lặng hai ba phút, giọng nói trong trẻo mà kiên định của Trần Vụ:"Bắt đầu từ ngày mai, trưa tôi sẽ về."

Yến Vi Sí đột nhiên gỡ cuốn truyện tranh trên mặt xuống, nhìn anh chằm chằm một lúc, sau đó lại nhắm mắt lại với vẻ mặt mệt mỏi: "Rảnh thật ấy chứ.

"Vào tuần thứ hai của kỳ nghỉ, Yến Vi Sí đi làm thêm. Hắn tìm một công việc giao hàng và chạy vòng vòng quanh các thành phố bên cạnh, thỉnh thoảng rạng sáng mới về. Cuộc sống của Trần Vụ không phân hóa hai cực giống Yến Vi Sí, anh vẫn vậy, công việc bảo vệ rất ổn định. Đã nghỉ, nhưng vẫn sẽ có học sinh tới trường học chơi. Chú Lưu bảo Trần Vụ, đây là hiện tượng bình thường, bọn họ không cần ngăn cản, kẻo chọc giận bị đập phá phòng bảo vệ, nếu xui xẻo thì đêm ba mươi cũng phải ở bệnh viện. Trần Vụ:"Các giáo viên không ở đây…"

Chú Lưu nhàn nhã cắn hạt dưa: "Bọn họ ở đây thì cũng không có trật tự kỷ cương gì, yên tâm đi, sẽ không sao đâu."

Ai cũng sẽ không ngờ rằng, lần này thật sự có sao.

Có một học sinh muốn nhảy lầu.

Đây không phải chuyện lớn ở Tây Đức, hàng năm đều có vài người nhảy xuống, các nhân viên cũ trong phòng bảo vệ đã quen từ lâu, nhưng họ vẫn làm theo trình tự là gọi cảnh sát trước rồi lao vào can ngăn.

Sân thượng có từng đợt gió u ám, học sinh thất bại trong chuyện tình cảm đang ngồi bên lan can với sắc mặt trắng bệch, phát điên với một chiếc loa không biết kiếm từ đâu ra.

Đám người hôm nay tới trường chơi chia làm hai nhóm, một nhóm là bạn bè có mối quan hệ không tồi với cậu ta, đang khuyên can trên sân thượng, nhóm còn lại vây xem dưới tầng.

Bọn họ ngửa đầu chú ý động tĩnh bên trên, trong mắt không có căng thẳng mà là chờ mong nồng nhiệt, thậm chí có người đưa tay đặt bên miệng, thét lên một cách khoa trương ác ý.

"A ——"

"A a a!

"Những lời chửi mắng lộn xộn chất chứa nỗi sụp đổ truyền ra từ loa. Tiện nhân, bạn thân, đĩ, chó cái, gia súc… Các kiểu mắng chửi, trong đó còn xen lẫn cái gì mà lần đầu tiên cái gì mà chảy máu, đại tiện như rặn thủy tinh. Một đương sự khác trong câu chuyện này cũng lẫn trong đám người dưới tầng, bên cạnh là tình mới của hắn. Hắn bị vạch trần bí mật và bị nhục mạ tại chỗ, gân xanh dưới hình xăm con dơi nổi lên. Tình mới giơ ngón cái với hắn:"Đỉnh!

"Những người khác cũng chọc ghẹo bội phục, còn có kẻ muốn lĩnh giáo hắn. Với họ, có thể chơi đùa một người đến độ thành tên điên là một chuyện rất trâu bò. Tam quan vặn vẹo đáng sợ đã xuyên thấu tuổi dậy thì của họ. Tây Đức còn được gọi là —— bãi rác. Trần Vụ đứng dưới tầng một lúc thì định rời đi, một bóng hình quen thuộc từ trên tầng xuống, trông thấy anh liền sải bước tới gần."Sao anh không theo các đồng nghiệp đi lên?"

Dứt lời, người nọ kéo anh, "Đi thôi, tôi dẫn anh…"

Trần Vụ rút cánh tay bị kéo về: "Bạn học Đinh, tôi không muốn đi lên."

Thấy vẻ mặt không kịp phản ứng của Đinh Huy Tuyền, Trần Vụ giải thích: "Tôi không giúp được gì."

Đinh Huy Tuyền sửng sốt: "Giúp không được nên không đi à? Tôi tưởng anh hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề này, định xông thẳng lên bảo cậu ta đừng nhảy."

Trần Vụ kinh ngạc nói: "Đó là kẻ ngốc đấy chứ, vào lúc này chỉ thêm phiền phức."

Đinh Huy Tuyền nói không cần nghĩ ngợi: "Trong lòng tôi, anh là kiểu người như thế."

Trần Vụ: "…"

"Không phải, ý tôi là, thoạt trông anh có thể bất chấp tất cả vì người khác." Đinh Huy Tuyền xấu hổ xoa mũi, "Lần Tiềm Tiềm đánh nhau có rất đông người, anh còn tiến lên chắn cho nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!