Chương 13: Con độc thân không phải là do không tìm thấy đàn ông

"Được rồi, tôi đã tỉnh táo." Trần Vụ rửa sạch mặt trở về, "Bạn Yến, chúng ta nói tiếp đi.

"Trong phòng sáng đèn, ngoài phòng tối om. Yến Vi Sí nằm trên võng, che hơn nửa khuôn mặt trong chăn, tiếng nói hơi ồm ồm:"Tiếp tục cái gì, lệ thường của Tây Đức, lúc kết thúc học kỳ là dịp vui chơi say sưa của học sinh mới và học sinh cũ.

Tôi mà không làm thế, ngày mai các anh không đủ dùi cui điện để rút đâu."

"Đáng sợ thế cơ à." Trần Vụ sợ hãi nói, "Thế học kỳ một năm nay, còn có năm trước sao cậu không…"

Yến Vi Sí nhắm mắt lại: "Không muốn, không được à?"

"… Được." Trần Vụ chân thành cảm thán, "Thật sự là làm phiền bạn học Yến rồi, tôi và các đồng nghiệp khác đều rất cảm ơn cậu."

"Tranh thủ vui đi."

Yến Vi Sí duỗi thẳng tay treo bên giường, năm ngón tay mở ra khép lại giữa không trung, liên tục cử động các đốt ngón tay, bàn tay rất lớn, đường cong từ xương ngón tay đến cẳng tay rắn chắc có cảm giác an toàn.

"Mai anh cứ chờ tan tầm là được."

Hắn nói.

"A." Trần Vụ đột nhiên nhớ tới chuyện này, "Thế bạn Tiểu Triệu lúc ấy cũng…"

Yến Vi Sí nhíu mày cắt ngang: "Mới ăn một bữa cơm với người ta đã bắt đầu quan tâm rồi? Cậu ta gọi anh là anh, anh thật sự coi cậu ta là em gái mình à?"

Trần Vụ lắp bắp nói: "Không phải, tôi không hề, tôi nghĩ cha cô ấy là hiệu trưởng…"

"Thì sao, đối với tôi chẳng có gì đặc biệt cả." Yến Vi Sí lạnh lùng.

"Hiệu trưởng sẽ không làm phiền cậu chứ?

"Trần Vụ vẫn lo lắng. Yến Vi Sí nhấc góc chăn cạnh Trần Vụ lên:"Tôi thấy anh một chốc không hỏi xong đâu, lên giường tôi từ từ hỏi nhé?"

"Hỏi xong, tôi đã hỏi xong rồi.

"Trần Vụ xua tay lùi ra sau. Yến Vi Sí lười biếng thả chăn xuống, đáy lòng lại nảy sinh cảm giác khó chịu không thể giải thích được. Đàn ông con trai với nhau, tên Trần Vụ này vừa nãy hoảng cái gì. Trong chăn của hắn có quái thú ăn thịt người, hay là mùi cơ thể của hắn khó ngửi? Yến Vi Sí vô thức nắm lấy chiếc áo phông trên người rồi ngửi ngửi."…

"Hành vi ngu ngốc cực độ. Ngày hôm sau thật sự gió êm sóng lặng, lãnh đạo nhà trường tổ chức một cuộc họp nhỏ để nhân viên bảo vệ tổng kết cuối năm. Đội trưởng đã học thuộc bản thảo chuẩn bị trước, sau đó lần lượt phát quà cho từng người —— một hộp táo, một hộp dâu tây. Còn có một bao lì xì. Trần Vụ mở ra nhìn, đựng hai trăm đồng. Anh vừa suy nghĩ xài số tiền này thế nào, vừa hỏi chú Lưu:"Học sinh được nghỉ đông, chúng ta không phải đi làm đúng không chú?"

Chú Lưu cho cậu một ánh mắt "Cháu nghĩ đẹp lắm

". Trần Vụ kinh ngạc nói:"Vẫn đi làm ạ?"

Chú Lưu thắt lưng quần: "Cháu bận dịp nghỉ đông à?"

"Không ạ.

"Ánh mắt Trần Vụ không tập trung, không biết tâm tư đã bay đi đâu. Chú Lưu vuốt tóc người trẻ tuổi một cách quý mến:"Tiểu Trần, hình như chú chưa từng hỏi cháu có phải người Xuân Quế không thì phải."

"Không phải ạ, quê cháu ở nơi khác."

Trần Vụ phản ứng chậm, lẩm bẩm nói, "Không có tàu hỏa đi Xuân Quế, phải ngồi xe buýt, chỉ có một chuyến, còn rất sớm, hơn nữa muốn kịp chuyến thì phải xuất phát từ nhà từ ba bốn giờ sáng, đi thật lâu không thấy một bóng người…"

"Xa lắm hả?"

Chú Lưu nghe không rõ anh đang nói gì, chỉ tưởng anh sợ không về được nhà, bèn an ủi nói, "Chúng ta có ngày nghỉ năm mới, có thể trở về."

Trần Vụ mím môi cười: "Cháu còn chưa quyết định năm nay có về nhà không, vì cháu mới ra ngoài không được bao lâu."

"Vẫn nên về đi, trở về mới thật sự là mừng năm mới, bằng không sẽ cảm giác thiếu thiếu gì đó." Chú Lưu thở ngắn than dài, "Con gái chú bận lắm, nó phải trông vườn, chỉ có thể là chú đi tìm nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!