Chương 107: Ngoại truyện chung (END) - Câu chuyện của họ chưa kết thúc

Những người thân cận lần lượt nhận được tin tức này, bao gồm cả người mẹ đang tụng kinh niệm Phật trong am.

Khương Hi định cư ở Ý, Khương Lương Chiêu đi từ chỗ cô nàng đến chỗ Hoàng Ngộ, định cùng nhau tham dự đám cưới của anh Sí.

Sau cuộc hàn huyên đầy nước mắt nước mũi kèm theo mùi thuốc lá, hành trình có thêm một người.

Cô gái nước ngoài đi ngang qua, liên tục quan sát Khương Lương Chiêu, tràn đầy niềm vui như gặp được người trong mộng.

Sau đó, cô gái kia chạy đến xin thông tin liên lạc, hắn ta đã cho.

Cô gái hỏi có phải hắn ta cảm thấy không khỏe ở đâu không, hắn ta chỉ vào đầu mình.

Cô gái tốt bụng lập tức lo lắng, giới thiệu cho hắn ta một vị linh mục già ở đây, nhờ hắn ta nhất định phải đi khám.

Hoàng Ngộ đứng bên chứng kiến cảnh này, cảm thấy trạng thái của thằng bạn nối khố cũng không tệ lắm.

Đợi cô gái lưu luyến đi xa, Hoàng Ngộ hỏi: "Chiêu Nhi này, mày đã phẫu thuật chưa?"

"Coi như là vậy." Khương Lương Chiêu bấm điện thoại.

Hoàng Ngộ liếc mắt, là đang nhắn tin trả lời Khương Hi.

Trong khung chat toàn là tin nhắn của cô nàng, không phải quan tâm đến tình hình và sức khỏe của anh trai mình, mà là kể về một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy không muốn tỉnh lại, thất hồn lạc phách lảm nhảm linh tinh.

Nội dung toàn là về người đã khuất, ngày giỗ đầu sắp đến.

Thật ngột ngạt.

Hoàng Ngộ đè nén trong lòng, không nói không chịu được: "Chiêu Nhi, hay mày đừng sống cùng em gái mày nữa, nó có thể khiến người sống tức hộc máu đấy."

"Cảm xúc có thể lây lan, ở gần ánh nắng mặt trời có thể nóng lên, ngược lại thì không cần tao nói thẳng đâu nhỉ?"

Khương Lương Chiêu thở dài: "Nó muốn ở bên tao trong quá trình điều trị, vậy thì cứ để nó làm thế đi."

Chồng vừa mất thì quan hệ hôn nhân tự động chấm dứt. Nhưng Tiểu Hi vẫn muốn làm vợ của Quý Minh Xuyên.

Cô nàng đi đến bước đường này, mọi thứ đều có dấu hiệu.

Môi trường trưởng thành đã định hình nhiều thứ, ví dụ như quan điểm sống và hôn nhân. Hiện tượng phổ biến nhất trong giới này là những kẻ ăn chơi trác táng đeo nhẫn trên ngón áp út, bất kể là chơi bời qua đường, diễn giả thành thật, hoặc là cái gọi là gặp được tình yêu đích thực.

Điều này khiến Tiểu Hi đương nhiên cho rằng lòng chung thủy là thứ rất hiếm và quý giá. Trớ trêu thay, Quý Minh Xuyên đã trao cho cô điều đó.

Sau khi được bạn thân nhắc nhở, biết được Quý Minh Xuyên đã uống rượu có pha thuốc.

Từ khoảnh khắc ấy, lập trường, mục đích, hình tượng, cân nhắc lợi ích, khuyết điểm, tổn thương… Tất cả đều không thể sánh nổi thứ kia.

Tiểu Hi đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

Trên con đường tình yêu phủ kín gai nhọn và hoa tươi, sau khi bị tổn thương, nhiều người sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ sau nỗi đau thấu tim gan, từ đó thành công đổi hướng, ôm lấy chính mình.

Nhưng cũng có nhiều người chìm sâu bên trong, từ đó ngủ yên mãi mãi như một hồn ma cô độc.

Nếu thời gian có thể quay trở lại, nếu có thể sống lại vào khoảng thời gian sắp xuất phát đi Xuân Quế, Khương Lương Chiêu sẽ tìm mọi cách ngăn cản Tiểu Hi bám theo.

Đáng tiếc là không thể.

Cuộc đời nhiều nước mắt và tiếc nuối.

Khương Lương Chiêu cất điện thoại vào túi: "A Ngộ, mày và vị hôn thê của mày đã có kế hoạch gì cho đám cưới chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!