Về chuyến đi chơi nhóm trong kỳ nghỉ đông năm nay, mọi người đã tạm thời thành lập một nhóm chat nhỏ.
Trong nhóm, Hoàng Ngộ là người tích cực nhất, gã đề xuất đi đến một quốc gia ở Nam bán cầu, đi bộ xuyên qua con đường gì đó.
Lộ trình, lịch trình, thiết bị cắm trại, những lưu ý khi ở trong rừng rậm hoang dã, đồng phục đội và các chuẩn bị khác đều rất đầy đủ.
Nhưng không ai quan tâm.
Ngay cả vị hôn thê của gã cũng không lên tiếng.
Ngày hôm sau, trong nhóm cuối cùng cũng xuất hiện một tin nhắn.
Là Trần Vụ, anh nói mình đã xem đường link về thực vật hoang dã mà Hoàng Ngộ gửi, chỉ ra có một chỗ thông tin bị sai.
Trần: @Hoàng.
Lá cây này có độc, có thể gây bỏng da.
Hoàng: Đệt!
Một chỗ sai là cả kế hoạch đổ bể, kế hoạch của tổng giám đốc Hoàng cuối cùng không được áp dụng. Gã đành phải theo kết quả bỏ phiếu của nhóm, đi về phía Nam để lướt sóng.
Giữa mùa đông lạnh giá, Yên Thành trở nên sôi động.
Đàm tiểu thư ngồi trên chiếc xích đu dưới gốc cây, không trang điểm, tóc hai bên má được tết thành bím và buộc lại sau đầu. Cô mặc áo thun in hình hoa linh lan quy củ, phối với quần lửng bảy tấc, áo sơ mi buộc ngang vai, trông như một sinh viên đại học.
Trước mặt cô là vị hôn phu đang được một cô gái đẹp bắt chuyện.
Không biết vị hôn phu nói gì, cô gái đẹp liếc nhìn về phía cô, sau đó duyên dáng bước đi.
Vị hôn phu cởi trần và chân không đi giày, quần đùi lỏng lẻo treo ở đường nhân ngư, làn da trắng, cơ bắp mỏng. Thân hình gã đầy vẻ thiếu niên.
Những người khác phái đảo quanh gã đều trưởng thành có phong thái quyến rũ, phong cách rất đồng nhất.
Đàm tiểu thư nắm lấy xích đu, chân mang dép lê đạp lên cát đẩy nhẹ, đu đưa ra ngoài.
Sau lưng có thêm một lực đẩy.
Đàm tiểu thư đu cao hơn, quay đầu lại, rồi lại quay đầu lại, trong mắt chứa đựng ý cười dịu dàng.
Hoàng Ngộ chậc lưỡi: "Cô Đàm, em chạy đến đây để chơi xích đu à?"
Đàm tiểu thư rơi từ trên không trung trở lại điểm ban đầu: "Chờ anh cùng chơi."
Nói xong đứng dậy.
"Có gì đâu mà phải chờ, nếu sợ bị cuốn trôi thì chơi ở vùng nước nông không được sao." Hoàng Ngộ đỡ khuỷu tay vị hôn thê để cô vịn vào, ánh mắt vô tình lướt qua gáy cô rồi quay lại, "Em có bôi cái gì đó không…"
Mẹ kiếp, lời đến miệng lại nghẹn lại, không sao nhớ nổi, cái gì đó gọi là gì nhỉ.
"Chống nắng." Đàm tiểu thư hiểu ý nói.
"Đúng rồi, chính là cái đó." Hoàng Ngộ thở phào, cuối cùng cũng nói được trôi chảy, "Em không bôi à?
"Đàm tiểu thư lắc đầu. Hoàng Ngộ trừng mắt nhìn cô như nhìn kẻ ngốc:"Thế chẳng phải sẽ bị cháy nắng thành than đen sao?!"
Đàm tiểu thư: "Em nghĩ em có lẽ không…"
"Em ở đây chờ, tôi đi tìm Lý Tiêu, nó chắc chắn có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!