Chương 1: [Thời gian ở Xuân Quế - Tình lên] Ai thèm quan tâm anh chứ

Trời u ám, Trần Vụ đạp chiếc xe đạp second hand bong tróc sơn đến bên hồ chứa nước, trước mặt là con đường rải sỏi chia đôi bờ hồ.

Hai hàng cây long não từ bên này đường kéo dài về phía trước, một vùng xanh tươi.

Trên con đường sỏi xuyên qua hồ nước có một căn nhà trệt.

Ngói xanh gạch đỏ được bao quanh bởi hàng cây và nước, nhìn từ xa trông giống như một bức tranh màu nước rõ ràng là thô sơ tùy ý trong quá trình xử lý hậu kỳ, nhưng lại mang đến cho con người ta cảm giác rất tự nhiên.

Đôi giày vải bông trên chân Trần Vụ đặt lên pê đan đạp một cái phóng đi.

Gió thổi bên tai anh, góc áo bông trắng liên tục phồng lên, anh dùng hết sức đạp xe, mặt lạnh cóng tê tái, dây rút của chiếc mũ Lôi Phong trên cằm đung đưa trong gió.

Con đường này được sửa chữa tốt, chiếc xe chạy nhanh như đang bay trên mặt nước.

Trần Vụ đạp xe không ngừng nghỉ đến cửa căn nhà trệt. Anh đánh chân chống xe, đẩy đẩy cặp kính nghiêng lệch, tháo sợi dây đàn hồi buộc ở yên sau xe đạp, nhấc chiếc túi vải lớn bên trên và đẩy cửa đi vào.

Đồ đạc trong nhà đơn sơ, trong không khí thoang thoảng mùi lá chè đun lâu.

Có một thiếu niên tóc vàng nằm trên chiếc võng gần cửa sổ, đang ngủ say sưa, một tay che mắt, bàn tay rất to, trên lòng bàn tay xoay ra ngoài có vài vết chai, các khớp xương nổi rõ và thô ráp, có cảm giác lực lượng mạnh mẽ không thuộc về người đồng trang lứa, mà giống như một người đi đường đã trải qua vô số gian khổ.

Các khớp ngón tay dài hơi cong lên, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Cánh tay còn lại của thiếu niên rũ lơ lửng giữa không trung, trên cổ tay quấn một vòng tràng hạt, mỗi hạt châu đều nhỏ tròn ánh tím, trông hơi cũ.

Trần Vụ đi đến một góc khác trong nhà, tháo mũ Lôi Phong đặt lên chiếc giường nhỏ trong góc. Anh bỏ túi vải xuống đất, vuốt vuốt mái tóc ngắn còn hơi ẩm ướt, đứng trân ở đó một lúc rồi quay người đi đến bên bếp lò đơn sơ cạnh tường.

Anh bưng bát cháo nguội được dọn sẵn trước khi ra ngoài, sau đó múc ít cháo nóng hổi trong nồi cơm điện trộn lên và húp vài hớp, dạ dày cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Trần Vụ lấy mu bàn tay lau miệng, nhấc nắp nồi trên bếp lên xem trứng trà bên trong. Anh dùng xẻng gõ gõ vào vỏ trứng rồi lại đậy nắp, gọi với về phía chiếc võng.

"Bạn học Yến, dậy ăn sáng thôi."

"Không ăn." Yến Vi Sí trở mình nằm sấp, nửa mặt vùi vào trong chăn, nửa mặt lộ ra ngoài như chân dung cắt bóng, đường cong sống mũi cực kỳ xuất sắc.

"Vậy được, để tôi hâm nóng trà trứng cho cậu, tỉnh lại là có thể ăn luôn." Trần Vụ đi đến bên cạnh võng, cúi người nhặt lên phần chăn sắp rơi xuống, đắp lên bụng Yến Vi Sí.

"Con mẹ nó anh chạm vào chỗ nào đấy!

"Yến Vi Sí bỗng ngồi phắt dậy, chiếc võng lắc lư dữ dội. Trần Vụ luống cuống giơ tay:"Tôi… Tôi đắp chăn cho cậu…"

"Đệt." Yến Vi Sí nhỏ giọng chửi một tiếng, sau đó ngã trở lại trên võng, duỗi tay chân thon dài. Cơn buồn ngủ bị quấy rầy nên đã biến mất, hắn không ngủ được, lại nổi giận với Trần Vụ.

Trần Vụ lặng lẽ cúi đầu suốt thời gian đó, không lên tiếng.

Ngọn lửa của Yến Vi Sí như thể bị đốt trong nước, phụt tắt và sinh ra khói bụi phả vào khiến gan hắn đau nhói.

Nói là ăn sáng nhưng thật ra đã sắp mười giờ.

Yến Vi Sí rửa mặt xong ngồi trước chiếc bàn nhỏ, mái tóc xoăn dựng lên một cách kiêu ngạo.

Trần Vụ dọn cháo, củ cải muối thái hạt lựu, trứng trà, bánh bao và bánh dày ra.

Yến Vi Sí nếm một ngụm cháo, không nóng, ấm áp, vừa phải, còn có chút ngọt, được bỏ đường trắng. Lệ khí vì thiếu ngủ ngưng đọng giữa lông mày, trong khoảnh khắc đó, dường như tất cả những góc cạnh sắc nhọn trên người hắn đều mềm nhũn.

Trần Vụ cũng ngồi xuống ăn một chút.

Anh cảm giác được hơi thở của thiếu niên đối diện có chút thay đổi, liền đưa mắt nhìn sang.

Thiếu niên ăn uống tao nhã và biết thưởng thức, bối cảnh nơi ở làm nổi bật cảm giác quen thuộc như vị thiếu gia nghèo túng xuất thân danh môn vọng tộc, tuy rằng hiện tại nghèo nhưng lễ nghi ăn uống đã khắc sâu vào trong xương hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!