Dịch: Hoàng Hi Bình
Người phụ nữ này ngồi ở thế nghiêng, nên từ góc độ này, thậm chí Đỗ Duy có thể nhìn thấy khuôn mặt xám xịt, đầy nếp nhăn nứt nẻ.
Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, đưa mắt liếc nhìn vị trí cánh cửa, cách đó khoảng 4-5 bước.
Sau đó, hắn ngập ngừng, tính nhét chiếc bật lửa vào túi.
Đôi mắt luôn dán chặt vào ác linh đang ngồi quay mặt ra phía cửa, và con búp bê ác linh Annabelle mà nó đang ôm.
Không có gì bất thường.
Từ đầu đến cuối, hai ác linh dường như không nhìn thấy Đỗ Duy, luôn hướng về phía cửa.
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhõm, lùi lại nửa bước, vươn tay mò mẫm ra phía sau.
Nhưng thứ mà bàn tay chạm phải, lại là bức tường cứng và ẩm ướt, không phải là cảm giác lạnh lẽo từ thép truyền lại.
Cửa sắt đâu mất tiêu rồi?
Nhịp thở của Đỗ Duy có chút gấp gáp, sau khi nhận ra điều này, hắn lập tức điều chỉnh lại trạng thái, khôi phục như cũ.
Lúc này, trên mặt của hắn đầy sầu lo, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Lúc hắn băng qua cánh cổng sắt, rất có thể Annabelle và ác linh này đã làm gì đó với hắn.
Một số ác linh có khả năng ảnh hưởng đến thực tế.
Không giống với ác linh gặp phải hành lang chữ thập lúc trước, mượn cách bài trí vốn có của Ngôi nhà kinh dị để tác động đến 5 giác quan của con người.
Nhưng nó thực sự có thể làm vặn vẹo không gian, tác động phương diện vật lý.
Trước đây, Đỗ Duy chỉ thấy con ác linh bị bài post trên mạng thu hút tới nhà mình, mới có năng lực này, nhưng giờ hắn lại gặp một con khác cũng có năng lực tương tự.
"Đó là năng lực của Annabelle, hay mụ đàn bà đó? Hay cả hai đều có?"
Đỗ Duy đang phân tích, cố gắng tìm ra giải pháp.
Trong tình huống không biết môi giới của ác linh ả đàn bà kia, hắn không thể đưa ra phán đoán và quyết định.
"Thật may là hiện giờ có vẻ an toàn."
Đỗ Duy nhanh chóng điều chỉnh mạch suy nghĩ, lúc này mới đưa mắt quan sát, bèn thấy trong phòng toàn là búp bê với mọi hình dáng, kích thước khác nhau, không biết từ lúc nào đồng loạt chuyển vị trí lại đối mặt với hắn.
Về cơ bản, phần lớn búp bê được nhân cách hóa, có rất ít con tạo hình giống động vật. Còn trong trường hợp này, chúng lại trông giống như đám người lùn.
Điều khiến người ta kinh hãi hơn nữa là, bởi vì trước đó Đỗ Duy chỉ nhìn thoáng qua, lại đứng ở một bên, nên cũng không nhìn rõ hình dáng cụ thể của những con búp bê này.
Lúc này, khi chúng đã đối diện với mình, hắn mới phát hiện, vị trí hốc mắt của đám búp bê đã bị khâu lại với nhau, lõm sâu vào phía trong, như thể nhãn cầu nhân tạo bên trong đã bị ai đó móc mất.
"Phù..."
Đỗ Duy thở ra một hơi, không cảm xúc quay đầu lại, hắn vẫn luôn bảo trì cảnh giác, giờ mới có chút buông lỏng.
Trong chốc lát, 4 mắt hướng vào nhau...
Người phụ nữ ngồi trên ghế, quay lưng về phía Đỗ Duy, lặng yên di chuyển cùng với chiếc ghế, một cảm giác ức chế lan tràn trong lòng hắn. Ánh sáng trong cả căn phòng dường như vì vậy mà bị ảnh hưởng, tối hẳn đi.
Thậm chí Đỗ Duy dùng mắt thường cũng có thể thấy được, bóng đen đang lan rộng trong góc phòng, như thể đó là một loại sinh vật sống nào đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!