Sáng ngày 25.
Dãy núi nơi gia tộc Wittbach đang trú ngụ, rực nắng.
Rừng bạch dương reo trong gió.
Mọi thứ trông thật yên bình.
Rắc...!
Một bàn chân giẫm lên cành cây phủ đầy lá rụng, phát ra âm thanh rắc rắc.
Đỗ Duy ngẩng đầu nhìn về phía trước, một con đường bê tông trải dài, cuối cùng là dãy núi cao ngất.
Ở phía sau.
Ông ba vợ Lawrence, chống nạng, mặc quần áo bình thường, ho khan, nói: "Phía trước là nơi đặt tấm bia.
Toàn bộ lòng núi đã bị khoét rỗng, có rất nhiều nhà nghiên cứu trong đó."
Đỗ Duy ừ một tiếng, không nói gì.
Lúc này, hắn đã bước vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Trong mắt hắn, toàn bộ dãy núi và cảnh tượng nhìn thấy bằng mắt thường không có gì khác biệt, tức là chưa có dị thường xảy ra.
Không hiểu tại sao, hắn đột nhiên thất vọng.
Những ngày gần đây, ngoại trừ thuộc hạ ác linh, với tư cách là "hóa thân chính nghĩa" của giáo hội, mấy ngày nay hắn không hề đối đầu với ác linh.
Sau khi quen với nhịp điệu công việc cường độ cao, đột nhiên rảnh rang, thực sự có chút khó chịu.
"Đi nào..."
Đỗ Duy không nhiều lời, cùng ba vợ đi tiếp.
Hàng chục vệ sĩ bình tĩnh đi theo sau họ.
Những người thuộc các gia tộc lớn khi đi du lịch thường hay làm lố.....!
Ngay sau đó.
Đi qua bóng râm của ngọn núi để tiến vào thông đạo.
Dưới sự dẫn dắt của Lawrence, Đỗ Duy tiến vào phần lõi đã đào rỗng của ngọn núi.
Như đã đề cập trước đó, bên trong toàn bộ ngọn núi thực sự đã bị đào rỗng.
Nhìn xung quanh, mọi thứ đều là bức tường được xây bằng bê tông, dù có bị bom đạn pháo kích cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa, tiện ích bên trong rất sang trọng.
Màu sắc chủ đạo là xám và bạc.
Thậm chí, có một số bức tường cách ly được làm bằng kính cường lực có độ bền cao.
Đầy đủ có đủ trực quan công nghệ cao.
Điều này khiến Đỗ Duy ảo tưởng rằng hắn đang ở một nơi khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!