Dịch: Minachan & HoàngHi Bình
Biên: Hoàng Hi BÌnh
Trong hành lang hình chữ thập.
Đỗ Duy đứng yên, tay phải cầm một chai nước thánh, tay trái cầm con dao găm thánh giá màu bạc lấy được từ Hunter, Andrew Dawkwe.
Một số ác linh có thể ảnh hưởng đến thực tế và thậm chí điều khiển cơ thể của con người.
Hắn đã từng thấy điều này…
Nhìn vào thứ ở sau cánh cổng sắt, đứng trong bóng tối, quay lưng lại với mình. Trong trạng thái Quỷ Nhãn, thứ còn chính xác hơn cả giác quan thứ sáu, Đỗ Duy đã có phán đoán.
"Đó là một xác chết."
Hắn suy nghĩ một lúc, cúi đầu quan sát thật kỹ lưỡng, qua ánh đèn chập chờn, mờ ảo, có thể nhìn thấy đại khái quần áo trên người.
Điều khiến hắn cảm thấy kỳ quái là, hình như trên cái xác có một vài sợi tơ.
"Đây là xác của nhân viên thứ hai làm việc ở nơi này mà mình bắt gặp."
Vì vậy, hắn quay đầu liếc nhìn cánh cửa sắt ở bên phải.
Phía sau cánh cửa này, cũng có một xác chết, nhưng cảnh tượng tại đây còn kinh dị hơn.
Sau cánh cửa sắt han gỉ, bên trong hoàn toàn tối om, một người phụ nữ da trắng mặc quần đùi, áo phông bó sát, dạng háng, nhón chân đứng trong bóng tối, đôi mắt mở to trống rỗng.
Tư thế của cô ta rất kỳ quái, bởi vì kiễng chân, nên cơ thể buộc phải rướn về phía trước, lại có ưu thế chủng tộc về chiều cao, khiến cho chiều cao trên 1m7 của cô ta, trông khá là khó chịu.
Từ góc độ của Đỗ Duy nhìn sang, đúng lúc bốn mắt đụng nhau.
Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn nhìn thấy trong bóng tối, ngay phía sau người phụ nữ da trắng, hiện lên một khuôn mặt, chính là ác linh bé gái kia, vẫn mang theo đầy oán độc và chết chóc.
"Mày sợ cái gì? Là nước thánh sao? Tao không nghĩ nó có thể khiến mày sợ đến như vậy."
Ngay lập tức, Đỗ Duy bất giác cau mày nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng nõn của người phụ nữ.
Tuy ánh sáng rất tối, hơn nữa còn vì vấn đề góc độ, nên phần lớn cơ thể của người phụ nữ bị trong bóng tối che khuất. Cứ như thể cơ thể của cô ấy được bao phủ bởi một lớp vải tuyn, nhưng Đỗ Duy vẫn nhận thấy có một vệt dây màu xanh đen rất nhỏ khó thể nhìn thấy ở quanh cổ của cô ấy....
Quan sát kỹ hơn, hắn có thể thể thấy sợi tơ cứng cáp đang khít chặt vào cổ của cô ta.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy đã bị siết cổ...
Và sợi tơ …..
Đỗ Duy nhét con dao găm thánh giá vào vỏ và lấy bật lửa ra.
Tách.
Ngọn lửa to cỡ hạt đậu được thắp lên.
Đỗ Duy đứng trước cánh cửa sắt, chỉ cần tiến về phía trước một bước, hắn sẽ chui vào phòng giam này.
Qua ánh sáng của chiếc bật lửa, cuối cùng Đỗ Duy cũng có thể biết được phần nào tình hình hiện giờ.
Cái gọi là sợi tơ trắng thực ra là một sợi thép cực mỏng ….
Sợi dây thép quấn quanh cổ của cô ta, kéo dài về phía sau, không chìm vào trong bóng tối, treo thân thể của cô ta ở một biên độ khá nhỏ, cho nên mới tạo ra tư thế kiễng chân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!