Dịch: Hoàng Hi Bình
Những lời của đồng bạn cũng không nhận được sự tin tưởng từ Bob.
Suy cho cùng, theo ý kiến của gã đây là một cặp đôi vừa mới quen, kỹ năng diễn xuất còn kém...
Vì vậy, ban đầu Bob cho rằng họ đang nói đùa, hoặc muốn tạo bầu không khí kinh dị.
"Thi thể? Người chết?" Gã ta tỏ vẻ khó tin: "Các bạn của tôi ơi, điều này không buồn cười chút chút nào. Thi thể và người chết có ở khắp mọi nơi trong Ngôi nhà kinh dị, ok?"
"Tớ đồng ý." Lisa càng nhún vai, vẻ mặt đầy vẻ đùa cợt: "Nhưng mà, biểu cảm trên mặt của hai cậu vừa rồi khá tốt, rất giống với diễn viên trong phim kinh dị, rất đáng sợ."
"F*ck, chúng tớ không có nói đùa với cậu, thật sự có người chết!"
"Hả? Hai cậu khẳng định không nhìn lầm?"
Bob nhìn thấy biểu cảm kinh hãi trên mặt họ, toàn thân thì không ngừng run rẩy, không giống như đang nói dối, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác khác thường.
"Vớ vẩn, chẳng lẽ có phải thi thể hay không, chúng tớ cũng không phân biệt được?"
Nghe đến đây, Bob và Lisa nhìn nhau, sắc mặt của cả hai đều nghiêm túc hơn.
Đứng lên, bước tới chiếc quan tài cuối cùng.
Bob cúi mặt, cẩn thận nhìn vào quan tài.
Gã nhìn thấy một thi thể, gớm ghiếc và đáng sợ, ngay cả máu cũng chưa đông lại, như thể vừa mới chết.
Trong nháy mắt, một cơn ớn lạnh rợn tóc gáy khiến gã run rẩy toàn thân, cứ như bị điện giật, tim đập dữ dội vì sợ hãi.
Biểu cảm của Lisa lại càng nghiêm trọng hơn, trước đó cô đã bị doạ sợ, tâm trạng rất tồi tệ, cộng với ánh đèn mờ ảo mà người ta cố tình bố trí xung quanh, lại thêm tiếng nhạc quái gở như có như không. Cô vốn đã nghi ngờ có quỷ, nay lại càng thêm căng thẳng thần kinh.
Sau khi nhìn thấy thi thể trong quan tài, sắc mặt cô càng tái nhợt như tờ giấy, không kìm được lùi về sau mấy bước, ngã xuống đất, gần như không thể thở nổi.
"Trời ạ, sao lại có người chết ở đây?"
Bob hít sâu một hơi, miễn cưỡng nói: "Mọi người đừng lo lắng, chúng ta phải rời khỏi đây, báo cảnh sát, đúng rồi mau báo cảnh sát."
Vừa nói, gã vừa hét lên với những người khác.
Cặp đôi và Lisa gật đầu, trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất -- CHẠY.
Khi chuyện kinh khủng như vậy xảy ra, không ai dám ở lại, lập tức ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Dù gì họ cũng chỉ là sinh viên, dù bình thường cũng hay xem phim kinh dị nhưng không có nghĩa là họ sẽ cư xử bình tĩnh khi nhìn thấy thi thể.
Hoảng sợ, hoang mang, thậm chí không thể suy nghĩ… là những biểu hiện của một người bình thường hay có.
Trong số 4 người, cặp đôi chạy trước, Bob và Lisa ở phía sau.
Lúc này, thể lực của Lisa đã tiêu hao gần hết, cố gắng lắm mới có thể nhấc chân bỏ chạy, vì vậy nhanh chóng bị người khác bỏ xa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng người khác xa dần.
Cô thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, cảm thấy thân thể càng ngày càng nặng, như thể đang cõng vật nặng, tốc độ mỗi lúc một chậm.
Phải biết, bình thường cô ấy rất thích chạy bộ, loại tình huống này gần như không thể xảy ra.
"Mình bị làm sao vậy nhỉ?"
Cô càng thêm hoảng sợ, ánh đèn trong Ngôi nhà kinh dị càng thêm mờ mịt. Trước mắt của cô chỉ toàn là bóng đen âm u, gần như bùng nổ mọi cảm xúc của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!