Dịch: Hoàng Hi Bình
Vào giờ phút này, Linda đã bị hành động của gã mắc bệnh lang beng, đội mũ lưỡi trai khiến cô hoang mang, khó hiểu.
Nhưng đối phương đã quay đầu sang hướng khác, không nhìn mình nữa. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ngoài mắc lang beng, não của người đàn ông này cũng có vấn đề.
Cô tiếp tục giao lưu với viewer trong room livestream, nhưng nhiều viewer đã send một vài comment có yếu tố linh dị. Đặc biệt là những truyền thuyết kinh dị về xe buýt, khiến bầu không khí trong room livestream trở nên vô cùng đáng sợ.
Vì vậy, Linda chỉ đành thỉnh thoảng nói vài câu, cố gắng đổi đề tài.
Thật ra, lá gan của cô cũng không lớn. Nhất là thời tiết kiểu này, trên cái xe buýt đầy rẫy chuyện kỳ dị, cô càng không muốn nói đến chuyện ma quỷ.
Trong thực tế, nhiều khi nguồn gốc của sự sợ hãi có rất nhiều.
Một số người sợ những điều chưa biết.
Một số người chỉ đơn giản là sợ bóng tối.
Một số người sợ độ cao.
Một số người sợ biển.
Nói một cách đơn giản: không có cảm giác an toàn.
Xe buýt là một không gian kín, có thể di chuyển bất cứ lúc nào. Dù nói thế nào đi nữa, nó cũng không thể sánh bằng tự đi trên chính đôi chân của mình.
Đỗ Duy ngồi ở ghế ngoài cùng bên trái, dựa vào cửa kính xe, một lúc làm hai việc, vừa xem giờ trên điện thoại vừa nhìn gã đàn ông bị bệnh lang beng.
Lúc 8:20 tối, tốc độ của xe buýt giảm dần và từ từ dừng lại.
Cửa sau mở ra, một cơn gió lạnh thổi vào trong xe. Đỗ Duy và Linda ngồi ngay phía sau xe, là những người đầu tiên cảm thấy cơn lạnh thấu xương.
Ngoài xe, mưa như trút nước, bầu trời tối đến đáng sợ. Mơ hồ nhìn thấy một cánh đồng lúa mì rộng lớn, ở xa xa trong cánh đồng lúa mì có một ngôi nhà nhỏ đang bật đèn.
Đỗ Duy bình tĩnh nhìn gã đàn ông, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.
Hắn đã sống ở New York được 1-2 năm. Trước khi bị lũ ác linh đeo bám, hắn cũng đã lái xe lang thang khắp thành phố và vùng ngoại ô.
Dù sau đó hắn rất thất vọng, vì thành phố New York này không hề phồn hoa như trong tưởng tượng.
Nhiều lắm xem như thành phố hạng hai.
Nhưng dù là thành phố hạng hai cũng không có cánh đồng lúa mì ở vùng ngoại ô.
Nếu vậy thì giờ mình đang ở đâu?
Hắn lập tức bật định vị GPS trên smartphone, nhưng tín hiệu cứ chập chờn.
……
Lúc này, gã đàn ông đứng ở cửa sau xe ra hiệu cho Linda, như thể gã muốn cô đi cùng.
Tuy nhiên, Linda càng bối rối hơn trước hành động của gã đàn ông, lắc đầu không do dự.
Đùa sao, đêm khuya xuống xe với một gã đàn ông lạ, trừ khi cô bị điên!
Người đàn ông mắc bệnh lang beng có vẻ khá tức giận khi nhìn thấy điều này, trong cổ họng truyền ra tiếng thở dốc.
"Đinh ……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!