Chương 16: Ác Mộng

Dịch: Hoàng Hi Bình & Minachan

Biên: Minachan

"Tích..."

"Tích..."

"Tích.."

Từng giọt chất lỏng ướt át, lạnh lẽo nhỏ lên trán, trượt xuống gò má, thấm dần ra gối và ga giường.

Không khí càng lúc càng nặng nề, như thiếu không khí, khiến người ta gần như không thở được, chỉ có thể há miệng thở dốc, cố gắng duy trì lượng oxy nạp vào phổi.

"Ha... ha..."

Đỗ Duy chỉ cảm thấy mình cứ như thể bị thứ gì đó đè lên, nằm im trên giường không thể nhúc nhích, giãy dụa thế nào cũng vô ích.

Hắn biết mình đang gặp ác mộng, nhưng hắn không thể điều khiển cơ thể của mình tỉnh dậy.

Điều này thật vô lý. Bất kỳ người bình thường nào, khi nhận ra mình đang gặp ác mộng, bản năng cơ thể sẽ sản sinh chống cự, từ đó giúp mình tỉnh mộng.

Ví dụ, trong lúc ngủ đột nhiên cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng, tim đập nhanh không ngừng.

Những chuyên gia nghiên cứu tâm lý và ý thức của con người, thường có thể đưa mình ra khỏi giấc mơ trong tiềm thức, hoặc thay đổi mộng cảnh.

Nhưng Đỗ Duy không cách nào làm được, cũng có thể hắn đã chìm vào trong mộng cảnh cấp độ quá cao, chỉ có thể chờ đợi một sự thức tỉnh về mặt thể chất.

Ý thức hỗn loạn, gần như không thể suy nghĩ, chỉ có thể ngây ngốc chịu đựng cơn ác mộng.

Một giọt chất lỏng bỗng nhiên rơi xuống mặt của Đỗ Duy, một ít chảy xuống mắt và miệng của hắn, loại cảm giác này vô cùng tệ hại.

Hắn cảm thấy kinh tởm, mùi của chất lỏng không tên kia khiến hắn cực kỳ cáu kỉnh, cố gắng hét thật to, nhưng vô ích.

Sự bình tĩnh và lý trí trước đây dường như trở thành lớp ngụy trang tệ hại nhất trong giấc mơ, sau khi bị vạch trần thì để lộ một tâm hồn tầm thường, không khác gì mọi người.

Đỗ Duy cảm thấy mình không thở nổi, sắp chết ngạt.

Sự sợ hãi về thể chất rất khó để áp chế, giữ bình tĩnh.

Đặc biệt trong giấc mơ, đây là nơi mà con người dễ bị tổn thương nhất, bất lực nhất.

"Phù..."

Đỗ Duy thở ra một hơi, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, cơ thể bất giác phồng lên, đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy có một người phụ nữ mặc đồ của nữ tu đang lơ lửng trên người, miệng há to, dòng máu nâu đen gớm ghiếc nhỏ xuống từ kẽ những chiếc răng nanh nhọn hoắc.

Hai cơ thể song song và hai mắt gặp nhau.

Nó nhìn Đỗ Duy chằm chằm, khóe miệng nở một nụ cười quái dị và hiểm độc.

Trái tim của Đỗ Duy chợt nhói đau, trong lòng bỗng xuất hiện một nỗi sợ hãi vô cớ.

Con ngươi màu đen sâu thẳm vốn dĩ trong trẻo yên ả đột nhiên co lại, tròng trắng mắt chằng chịt tơ máu.

……

2:19 sáng, Thứ Hai, ngày 18 tháng 5.

Trong phòng ngủ trên tầng hai của phòng khám.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!