Chương 38: Kẻ Mà Ai Cũng Biết

Gió đêm thổi từng đợt mát rượi, len lỏi lên từng tất da thịt, sượt qua gò má lạnh của cô như vỗ về, thầm thì an ủi.

Nhan Khanh nằm sải trên sân thượng, cả tay và chân đều dang rộng đón gió trời.

Đã lâu rồi cô không ngắm sao đêm…

Sao đêm…

Hình như cô từng đi dạo ngắm sao đêm với quý ngài tư liệu sống, giây phút đó như mới hôm qua thôi.

Mắt cũng dần cụp xuống, nửa ngủ nửa tỉnh, mơ màng nhìn thấy có khuôn mặt quỷ dị đang nhìn từ phía trên.

Ngày càng tiến gần, đè nặng lên tim cô, cảm giác đau thắt vùng ngực dữ dội nổi lên.

Tay chân lạnh ngắt của ai đó cứ quấn chặt lên người cô, Nhan Khanh kinh hoảng đến mức cứng đơ, chập chạp không phản ứng.

Giống như ma đè trong phim kinh dị.

Da gà khắp người trồi lên, Nhan Khanh lập tức mở mắt ra.

Bóng tối bao trùm sân thượng, phía trên mặt có một cái đầu đang lắc lư, tóc dài thả xuống phủ lên mặt Nhan Khanh, có lọn tóc còn mắc kẹt trọng miệng cô hèn chi khó thở.

May ánh trăng đêm nay vô cùng sáng, chiếu lên góc mặt người kia, chỉ cần mở to mắt ra là nhìn rõ.

Là Tư Hà.

"Con người của cậu thật kỳ lạ, đây là cách cậu an ủi à? Phòng bị dần buông lỏng, nói: Làm tớ sợ muốn chết!

Con ngươi Tư Hà đục ngầu, ợ một cái đầy mùi rượu phả thẳng vào mặt cô, ma nữ vẫn giữ nguyên tư thế bá đạo tổng tài chống hai tay kìm chặt vai cô.

Vì sức nặng quá lớn, miếng ván gỗ chịu không được phát ra tiếng kêu két két đến chói tai.

Người phía trên vẫn cựa quậy không yên, lúc thì lắc đầu sang phải, lúc thì dùng mũi chạm loạn xạ lên mặt cô.

"Khịt khịt.

Tư Hà lại cúi đầu, áp sát vào cổ cô.

"Cậu đang ngửi cái quỷ gì đấy?

Người phía trên vẫn yên lặng tiếp tục ngửi lung tung.

Nhan Khanh chỉ biết cười khổ.

Nếu cứ tiếp tục làm loạn miếng ván gỗ đã phơi nắng lâu năm sợ là chịu không được mà sập mất.

Nhan Khanh thuận thế vòng tay lên cổ Tư Hà, dứt khoát kéo mạnh bằng một tay, tay kia giữ chặt vai đối phương không cho động đậy: "Ngoan, ngoan nào, cậu cứ như thế đếm nay chuúng ta sẽ nằm dưới đất mất.

Tư Hà nằm chồng lên người cô phát ra tiếng ư ư khó hiểu, trông như bất mãn chuyện nào đó.

Nhan Khanh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể đối phương quá lạnh, không giống nhiệt độ người thường.

Khó khăn lắm mới kéo người trốn trong cổ ra, Nhan Khanh kiểm tra trán đối phương: "Không khỏe sao?

Vừa mới tách ra, Tư Hà lại dính chặt người cô thêm lần nữa, không ngừng hít hà.

Nhan Khanh chỉ đành để người kia tùy ý làm loạn, Tư Hà vẫn nhẹ lắm, gánh nặng hiện tại chả là gì với thế giới ngoài kia.

Đợi khi trời sáng, có khi cô còn đối mặt với thứ đáng sợ hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!