Hai người họ sống nhanh quá, người sắp tàn tật như cô theo không kịp.
Chậm một chút thì chết ai chứ, chậm một chút còn cứu được một mạng người.
Cô lại không thể tự gọi đến bệnh viên với trình trạng chữ được chữ mất này, nhân viên bệnh viện sẽ hiểu lầm đứa nhỏ nhà ai gọi điện chơi đùa mất.
Trách cô mối quan hệ trong giới quá ít, chỉ quân quẩn chơi với trợ lý và Tư Hà.
Giữ nguyên tư thế một lúc, cứu tinh lần nữa xuất hiện.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên…
Chỉ là cô có chút chần chừ không muốn bắt máy.
Người gọi đến là quý ngài tư liệu sống.
Mạng sống quan trọng hay mặt mũi quan trọng, cô đương nhiên là cần mạng sống hơn.
"…Cứu…cứu…lưng tôi…
Giám đốc Lý nghe đuược giọng cô có chút kì lạ: "Khanh Khanh, lưng em bị thương sao?
"Ưm!
Hay lắm, cánh cửa cầu cứu thứ ba có hy vọng, hu hu…Lý Hoài Cẩn nghe hiểu lời cô nói, anh ta sẽ đến ngay.
Loáng thoáng nghe được giọng nói lạ bên kia: "Giám đốc, ban chiến lược đang chờ ngài ở phong họp.
"Hủy đi.
Lý Hoài Cẩn dứt khoát trả lời.
Trong lòng Nhan Khanh có chút cảm động, nước mắt không ngừng chảy ngược, anh ta bỏ trăm công ngàn việc để đến ứng cứu.
Tự dặn phải đối tốt với tư liệu sống, người cô khinh nhất lại là người trọng tình nghĩa nhất, là người duy nhất xuất hiện lúc hoạn nạn khó khăn.
Đợi khi cô thu thập xong tư liệu sẽ tác hợp cho anh với ánh trăng sáng.
Trả món nợ ân tình này thật thích đáng mới không phụ ân nghĩa hôm nay.
Lý Hoài Cẩn, từ nay chúng ta sẽ là anh em.
Khi nào cần cứ gọi một tiếng chị Khanh nhất định sẽ vượt qua núi đao biển lửa chạy đến bảo kê cưng.
Ừm! Cứ quyết trước thế đi!
Loáng thoáng nghe được rất nhiều tiếng bước chân lại gần, kèm theo là tiếng phá khóa.
Làm tốt lắm, tư liệu sống, nhanh nhanh xông vào bế tôi đi bệnh viên.
"Cạch, cạch!
"Khanh Khanh.
"Ưm…ưm… Cô cực kỳ phối hợp trả lời anh.
Cửa phòng ngủ mở ra…
Khoan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!