Lộ Dao cũng chậm rãi đi tới cửa, nhìn tình hình trong phòng, sắc mặt lập tức hơi biến đổi.
Khương Vệ chật vật kéo quần lên, chịu đựng đau đớn cúi đầu đi ra ngoài. Dư quang nơi khoé mắt liếc đến bàn tay Hàn Dục hơi động động, dường như muốn qua đỡ mình dậy. Nhưng khi Lộ Dao xuất hiện ở cửa, bàn tay kia vẫn cuối cùng vẫn không duỗi qua.
Khương Vệ tự nói với bản thân, cúi đầu xuống thấp chút nữa, mình hiện tại chính là cá ươn, đi đến đâu chỗ đấy liền bốc mùi. Nhiều người cũng không nói được cái gì, hai người đàn ông vì mình vung tay đánh nhau tranh đoạt tình nhân, đây cũng không phải cái gì hay để khoe khoang. Vẫn nên sớm chuồn đi thì hơn.
Lúc đi qua bên cạnh mấy phu nhân ăn mặc sáng sủa, lập tức có thể cảm thấy ánh mắt nóng rát tập trung vào vết máu dính trên mông mình. Chỉ nghe giọng điệu các bà mang theo sự hả hê rõ rệt nói: "Trời ạ, không phải sáng hôm qua Lộ Dao vừa tiến hành lễ đính hôn với Hàn Dục sao? Thế nào hôm nay chồng của cô ta đã lẫn lộn vào một đám biến thái rồi, thật là bất hạnh nha!"
Chân vốn bước không nhanh nhẹn lắm rốt cuộc dừng không bước nữa. A, thì ra hôm qua đính hôn, còn tổ chức tiệc rượu thông báo cho mọi người, chỉ có bản thân một mình trốn trong khách sạn, ăn mì gói đến trời đất mù mịt, cái gì cũng không biết. Nếu đã như vậy, vừa nãy Hàn Dục vào phòng làm chi, lại còn đánh Mark nữa chứ?
Chẳng lẽ y không biết, hành động như vậy sẽ khiến mình hiểu lầm y vẫn còn quan tâm mình ư?
Khương Vệ đứng yên bất động, trong đầu cậu trống rỗng, ý nghĩ "Hàn Dục hoàn toàn là của người khác" thoáng chốc chặt đứt cái gọi là lý trí.
Ngậm đắng nuốt cay nhiều năm nay, nhưng cuối cùng thứ Hàn Dục lưu cho mình dường như chỉ có vết máu vẩn đục trên mông.
Chân vốn đã bước ra đại sảnh, lại rụt trở về, khập khiễng quay lại.
Mà Hàn Dục cũng đang sửa sang lại quần áo bị xé rách mất trận tự đi tới, Lộ Dao cũng một lần nữa treo cái nụ cười "đây chẳng qua là một tiết mục xen giữa nho nhỏ mà thôi", kéo tay Hàn Dục, dáng vẻ rộng rãi độ lượng.
Bọn họ đều là người thành đại sự, có thể thu tâm tình của mình vào trong mặt nạ.
Nhưng Khương Vệ cậu đã định là A Đẩu ngu ngốc, sẽ không xem xét thời thế, sẽ không lá mặt lá trái, chỉ biết ngốc nghếch xông về phía trước, đụng đến mức đầu đầy máu cũng không chịu quay lại.
Hàn Dục nhìn Khương Vệ quay trở về, hơi lộ vẻ kinh ngạc, dừng bước. Y nhìn Khương Vệ từng bước một đi tới, vẻ mặt giống như lập tức sẽ giơ gói thuốc nổ ra.
Khương Vệ nhìn khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ kia của Hàn Dục, cái mũi vẫn thẳng như trước, cánh tay cường tráng khoác vai Lộ Dao, nghiến răng hỏi: "Mi đính hôn với cô ta?"
Lộ Dao buông tay kéo Hàn Dục ra, chuyển qua kéo Khương Vệ, thân thiết nói: "Khương Vệ, cậu bị thương, phải mau chóng xử lý, như vậy đi, tôi và Hàn Dục đưa cậu đi bệnh viện, tôi đỡ cậu đi…"
Khương Vệ đột nhiên dùng lực, đẩy Lộ Dao sang một bên: "Ta chỉ hỏi y thôi, cần cô làm người tốt ư?"
Khương Vệ như vậy, không chỉ khiến Lộ Dao cảm thấy xấu hổ, ngay cả Hàn Dục cũng chau mày. Cùng học nhiều năm như vậy, e rằng bọn họ đều đã quen cái kiểu cố làm ra vẻ, kỳ thực chỉ là một con cọp giấy của Khương Vệ.
Khương Vệ không có ác ý, không nóng không lạnh, lại càng sẽ không chủ động giành giật với người khác, ít nhất đó là Khương Vệ mà Lộ Dao biết.
Nhưng vừa nãy lời nói của cậu sắc bén như vậy thật sự khiến những người hiểu rõ cậu giật nảy người.
Ít nhất mi mày nhíu chặt của Hàn Dục đã nói lên điểm này, y tiến lên một bước, tới gần Khương Vệ thấp giọng nói: "Em đi bệnh viện trước đi, lát nữa tôi sẽ đến tìm em, đến lúc đó sẽ nói với em, đi nhanh đi!"
Khương Vệ không nhúc nhích, vẫn như cũ cố chấp hỏi: "Mi đính hôn với Lộ Dao đúng không?"
Đám người xung quanh đều nghểnh cổ, nhìn truyện bát quát miễn phí, Hàn Dục bị Khương Vệ ép đến chân tường, chỉ có thể nhíu mày gật đầu: "Đúng, Lộ Dao đính hôn với tôi."
Khương Vệ chậm rãi nâng tay lên, vói vào túi quần mình. Cánh tay run rẩy thậm chí đến khuôn mặt cũng hơi run run.
Mọi người nín thở tập trung, cùng đợi xem Khương Vệ móc ra thứ vũ khí trí mạng nào.
Khương Vệ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, thật sự móc ra chút vật.
Một xấp tờ một tệ, năm mao tiền lẻ bị Khương Vệ đập mạnh vào trong tay Hàn Dục.
"Cùng học một thời gian, đây là tiền mừng ta cho hai người!"
Tiền mừng này của Khương Vệ quá châm biếm, trong đại sảnh tức khắc tĩnh lặng. Chỉ có mấy đồng tiền kim loại rơi xuống, lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang trong trẻo.
"Theo lý thuyết, ta hẳn nên có một phong bì lớn cho hai người, nhưng ta bây giờ cũng chỉ có từng này, thật sự chỉ có từng này… Lộ Dao, tôi xin lỗi cô, đã nhiều lần quá bủn xỉn, thế nhưng Hàn Dục, ta sẽ không mắc nợ mi cái gì nữa đi? Cho dù đời trước ta không cẩn thận thiếu mi tiền, đời này khẳng định cũng sẽ trả hết. Cho nên, về sau chúng ta mỗi người một ngả, ta chúc hai người trăm năm hoà hợp… Mịa nó sớm sinh quý tử!"
Nói câu cuối cùng, quả thật nếu không nghe nội dung mà chỉ nghe giọng điệu, nhất định là lời nguyền độc ác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!