Chương 25: (Vô Đề)

Hàn Dục đã quen với việc quỹ đạo đời người bị phá vỡ.

Y thích nhất tác phẩm "Ông già và biển cả" của Hemingway, hình ảnh ông lão đánh cá Cuba kia đã để lại ấn tượng sâu sắc cho y, sự dũng cảm của con người đủ để phá vỡ cực hạn của bản thân. Khi gặp đủ loại biến cố, y luôn lặng lẽ tự khuyến khích mình như vậy.

Lúc ở trung học, mẹ từng chơi chứng khoán, y khi đó cảm thấy tò mò, đối với sách nhập môn đơn giản về đầu tư chứng khoán ngược lại chăm chú giở ra đọc một phen, đôi khi còn có thể đánh giá một hai loại cổ phiếu mà mẹ giữ. Mẹ vui mừng xoa đầu y nói y có thiên phú về phương diện này. Có điều khi đó, ngay cả chính y cũng không nghĩ tới mình về sau phải nhờ bản lĩnh này để vượt qua cửa ải khó khăn.

Sau khi cha mẹ cùng lúc qua đời, lưu lại cho y, chỉ có mấy cái áo bông, cổ phiếu bị rớt giá đến không đáng một đồng. Thẳng đến khi lên đại học, y lục ra biên bản mua bán ngày trước từ trong túi một cái áo bông mẹ lưu lại, mới bỗng nhiên nhớ tới việc này.

Tài khoản mật mã của mẹ y đều biết, lúc đi phòng giao dịch kiểm tra, mấy cổ phiếu này ấy vậy mà lại xoay mình. Từ đó, Hàn Dục liền bắt đầu lăn lộn lần sờ trong thị trường chứng khoán.

Về sau càng làm càng thuận lợi, hơn nữa trong công ty của Khương Vệ tiếp xúc nhiều người, Hàn Dục không những không bởi vì tiến vào công ty mà xao lãng đầu tư quản lý tài sản, ngược lại như hổ thêm cánh, được rất nhiều khách hàng châu Âu tin cậy.

Có điều thay người khác làm chung quy cũng không thể dài được. Lần này Hàn Dục đi Đức, mục đích là chế tạo một bộ "chiến giáp" vô địch, chấm dứt kiếp sống thay mặt người khác.

Thế nhưng mới trước, khi thẳng thắn bộc lộ thân phận với Lộ Mã Lực, việc này đối với mình đã vô cùng không thuận lợi. Những cái này trong lòng Hàn Dục đều tính đến. Nếu không phải bất đắc dĩ, y cũng sẽ không ra đưa ra hạ sách ấy, đối với dòng chảy ngầm mãnh liệt trong tương lai, khoảnh khắc rảo bước tiến vào cửa chính của Khang Hoa, trong lòng liền có tính toán.

Chỉ là Hàn Dục cũng không sợ những cái này, y là một người đàn ông đang lúc phong hoa, đàn ông có dã tâm, không thê lương kiểu "đọc Tam quốc bi Xuân Thu". Kế hoạch nhiều năm, tiền đồ rực rỡ đang đợi y thực hiện, đối mặt với kẻ địch mạnh như Lộ Mã Lực, ngược lại càng có thể kích thích ý chí chiến đấu vô tận của y.

Cho dù sau này có bao nhiêu sóng to gió lớn, lại có bao nhiêu bộ răng cá mập sắc nhọn chờ đợi mình, chỉ cần khi chiến đấu, thấy được khuôn mặt tròn ngốc nghếch kia, sẽ có điểm dễ chịu.

Còn chưa lên lầu, đã thấy cửa sổ nhà trọ mở toang. Hẳn là Khương Vệ lo lắng tình trạng vết thương của mình nên về sớm.

Người ngốc chút, nhưng không tệ, Hàn Dục trong lòng ấm áp, nhấc chân đi lên lầu.

Cầm chìa khoá mở cửa, chỉ nghe một chuỗi tiếng "phạch phạch", một con gà mái đang vỗ cánh bay về phía mình.

"Ngăn lại! Mau ngăn nó lại!" Khương Vệ đeo tạp dề ở phía sau giơ dao phay.

Hàn Dục mặt không chút thay đổi hơi nghiêng người, để con gà mái không biết bị chà đạp bao lâu cứ vậy bay ra ngoài.

Khương Vệ gấp đến mức giậm chân, nhưng nhìn đến tay Hàn Dục đổ thạch cao, lập tức cảm thấy để người bệnh làm việc yêu cầu kỹ thuật như thế có phần không tốt, lập tức chạy đi. Qua hồi lâu, mới đầu đầy mồ hôi mang con gà chết đã vặt lông về.

"Em nghe thư ký Lý nói, canh gà nuôi thả rất bổ, bán ngoài chợ không đáng tin, liền lái xe đến hộ nhà nông ở ngoại ô chộp một con về. Dì bán gà nhà bọn họ nói gà này nuôi từ nhỏ, có cảm tình, chỉ bán chứ không giết. Em nghĩ rằng giết gà cũng không có gì, liền bắt một con về, nhưng lúc giết nó, cái cổ cứ động động, cuối cùng không thể xuống tay! Vừa nãy em ra chợ bán thức ăn trả hai mươi tệ, nhờ người giết giùm."

Cậu đem gà vào bếp, lại khom lưng lấy dép từ tủ giày, cúi người giúp Hàn Dục đổi dép.

"Tay anh bị thương, sao còn chạy ra ngoài?"

Hàn Dục không phản ứng cậu, nhìn lông gà và phân gà rải rác trong phòng khách một chút, miệng đang đóng mở ra, châm chọc nói: "Em cho rằng gà cũng ngốc giống em, duỗi cổ chờ chết à! Sớm nên dùng tiền giết, lại một mực muốn đem vào nhà khiến cho chướng khí mù mịt."

Một quyền ngày hôm qua tạm thời khiến dáng vẻ ông chủ của Khương Vệ bị chấn động đến tan thành mây khói, tổng giám đốc Khương làm bộ không nghe thấy, cuống cuồng trở lại phòng bếp, băm hành tỏi chuẩn bị nấu canh gà.

Đang đặt con gà lên thớt ngũ mã phanh thây, đột nhiên phía sau nóng lên, chẳng biết từ lúc nào, Hàn Dục đã dán lên lưng cậu, một tay ôm thắt lưng đầu bếp, dùng miệng từng chút một gặm cái cổ dính đầy mồ hôi của Khương Vệ.

Chỗ đó của Khương Vệ rất mẫn cảm, lập tức cảm thấy tay chân như nhũn ra, hạ dao cũng không có sức nặng.

"Anh làm gì vậy, đừng nháo, em đang làm cơm mà!"

"Ưm… canh có hơi mặn…"

Miệng Hàn Dục không chịu bỏ qua đảo vòng quanh vành tai Khương Vệ, con rắn nhỏ mềm mại chui thẳng vào lỗ tai. Khương Vệ cố gắng điều chỉnh hô hấp, cuối cùng dứt khoát buông dao xuống, xoay người gắt gao ôm lấy Hàn Dục.

Khuôn mặt trước đây chỉ có thể len lén nhìn, còn có cái mũi cao ngất kia, bây giờ đều có thể tuỳ tâm sở dục hôn môi mút vào, khi miệng lưỡi hai người quấn lấy nhau, Khương Vệ phát ra tiếng nức nở mềm nhũn, khiến cho động tác của Hàn Dục càng lúc càng thô bạo.

Đáng tiếc trợ lý có một tay tàn phế, làm chút chuyện lưu manh phạm pháp cũng không nhanh nhẹn được. Ngày xưa Khương Vệ chỉ cần tình trong như đã mặt ngoài còn e, lại nửa nhắm mắt là có thể hưởng thụ đầy đủ, nhưng bây giờ cũng không thể không trong lúc ý loạn tình mê, tự mình chủ động tháo dây lưng, lại vội vàng giúp trợ lý cởi quần áo, còn phải đích thân chủ động điều chỉnh vị trí hai bên, hơn nữa được kích thích đến tay run run, cả thảy một bộ dạng quỷ háo sắc, cách tổng giám đốc Khương rụt rè thánh thiện xa lắc xa lư.

Chờ vô cùng sảng khoái nhấm nháp "canh gà" xong, Khương Vệ nằm sấp trên ngực Hàn Dục hơi nhắm mắt lại nghe tim y đập.

Cách lồng ngực, truyền đến tiếng rầu rĩ: "Vừa nãy trường bên Đức gọi tới, có vài việc, tôi phải qua sớm để giải quyết, chiều mai bay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!