Chương 24: (Vô Đề)

Khi trở về, Tô Nguyên vẫn lòng dạ không yên, bởi nàng không biết phải làm sao mới có thể ngăn chuyện Tô Văn Huệ gả vào Trương gia. Không ngờ Tô Văn Huệ đã gặp Trương phu nhân ở lễ cập kê, Trương phu nhân còn đang làm chính tân, chẳng lẽ đường thúc đường thẩm đã có ý kết thân với Trương gia từ trước? Hay mới chỉ gặp mặt chứ chưa có ý này? Nàng vừa đi vừa suy nghĩ chuyện này, khiến cho Tô Cẩm phải liếc nhìn vài cái.

Lúc hai người tới thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân hỏi: "Lễ lạt thế nào? Ta già rồi, không tiện tham gia mấy chuyện náo nhiệt như vậy."

Mặc dù không đi nhưng lão phu nhân vẫn rất quan tâm Tô Văn Huệ, lễ đưa cũng rất hậu.

Hai mắt Tô Nguyên sáng ngời, nàng đang nghĩ tới chuyện khác. Lão phu nhân tất nhiên cũng nghi hoặc, hỏi thêm vài câu, cuối cùng nàng nói: "Không nhiều người lắm nhưng mọi người đều rất thích Văn Huệ tỷ, mang tới rất nhiều lễ vật quý giá. Nhưng có vị Trương phu nhân con chưa từng gặp, nghe Tam biểu muội nói thì hình như là nhị biểu thẩm đồng ý làm chính tân, không ngờ đường thúc đã mời Trường phu nhân ở phố Bảo Vân.

Tổ mẫu, nhà đó rất thân với nhà họ sao, trước đây con chưa từng nghe nói?"

Lão phu nhân không khỏi giật mình, cau mày: "Di tổ mẫu các con cũng chưa nói với ta chuyện này bao giờ."

Tô Nguyên hơi mấp máy môi. Phải rồi, nếu mời thì hẳn ngài ấy đã nói, ngài ấy cũng không muốn xích mích với muội muội. Nhưng trông vào cảm tình hai tỷ muội, Tô Minh Thành hẳn phải mời Hàn thị mới đúng. Phụ thân Hàn thị là Đại học sĩ, vô cùng tài hoa, Hàn thị là phu nhân của Lục Hoán Vân cũng là tài đức vẹn toàn, sao Trương phu nhân có thể bằng được? 

Càng nghĩ càng thấy lạ, lão phu nhân nghiêng đầu hỏi Lý ma ma: "Sao ta lại không có ấn tượng gì về Trương gia ở phố Bảo Vân nhỉ? Hay do lớn tuổi, bệnh đãng trí cũng nặng hơn, không nhớ nổi."

Lý mama từ nhỏ đã theo lão phu nhân, ở kinh thành cũng mấy chục năm, quán xuyến hàng trăm nô tì, hiển nhiên tinh ý mà cười: "Năm ngoái ngài từng hỏi qua Trương gia, nhưng Trương gia cũng toàn người lạ, ngài quên cũng là chuyện thường ạ. Nhà bọn họ lúc đầu căn cơ cũng không sâu, chỉ là..." Lý mama ý vị thâm trường: "Trương phu nhân là biểu muội của chỉ huy Tưởng Phục nắm năm quân."

Tưởng Phục tay cầm trọng binh, thường ở thao trường rèn luyện binh mã, sao lại không biết được; Tô Nguyên còn nghe nói, hắn là em trai của Tưởng thị phu nhân Tào quốc công!

Biết được nguyên nhân, Tô Nguyên nghĩ thầm, lẽ nào Tô Minh Thành không chọn Hàn thị không phải vì đã lỡ mời Trương phu nhân làm chính tân, mà là vì Trương gia có quan hệ với Tào quốc công phủ? Ấn tượng của nàng với Tô Minh Thành đột nhiên kém vô cùng, nếu là như thế, Tô Văn Huệ sẽ mất mạng!

Lựa chọn này quá sai lầm.

Nàng bất mãn trở về viện.

Khí trời lạnh dần, hôm qua còn có tuyết nhỏ, mở cửa sổ sẽ có gió thổi tới, lạnh lẽo thấu xương.

Cát thị mặc áo khoác thêu hình hải đường sắc thu, ngồi trên ghế thái sư nói chuyện với Lục Hoán Dương.

Giữa hai người bày một bộ trà cụ bằng gỗ mơ, vô cùng tinh xảo, bề ngoài oánh bạch như ngọc. Bộ trà cụ này là đồ tiên đế tặng Hầu phủ ba mươi năm trước, nghe nói khi ấy trên đời chỉ có đúng ba bộ hoàn mỹ như vậy. Khi ấy có ai không ngưỡng mộ Uy Viên hầu? Nhưng những chuyện như vậy đã rất lâu không có rồi.

Lục Hoán Dương đắm chìm trong chuyện xưa, nghe Cát thị nói: "Thế tử gia tướng tài, săn được một bộ da chồn đưa tới, có thể thấy cực kì tôn kính lão gia, hay là mời hắn tới dùng cơm?" Vừa nói vừa quan sát sắc mặt trượng phu vẻ thăm dò: "Chỉ là không biết mẫu thân có đồng ý không."

Phủ này do thái phu nhân làm chủ, Cát thị tuy là hầu gia phu nhân nhưng đều phải bẩm báo mọi thứ.

"Không cần, cũng chẳng phải đại sự gì, ngươi đi mời đi." Lục Hoán Dương nhíu mày: "Bảo trù phòng chuẩn bị thật tốt."

Cát thị mặt mày rạng rỡ, vội vàng phân phó hạ nhân. 

Ngoài cửa Ô Bình dáng vẻ dáo dác đang nhìn ngó, như thể có chuyện quan trọng muốn nói. Lục Hoán Dương thấy Cát thị gọi từng hạ nhân tới, đứng lên ra ngoài, Ô Bình cũng nhanh chóng theo sau.

Hai người tới thư phòng, Lục Hoán Dương đóng cửa lại: "Tra được cái gì?"

Ô Bình nói: "Hầu gia, thảo nào nhị công tử có thể nhậm chức dễ dàng như vậy, ra là hoàng thượng bổ nhiệm!"

Gã hoàng đế yếu đuối kia ư?

Lục Hoán Dương bật cười: "Sao hoàng thượng có thể nhúng tay được? Lẽ nào hắn muốn Sách nhi luyện đan cùng hắn..." Nói xong lại hỏi: "Bọn họ quen nhau từ lúc nào?"

"Lúc ở Đồng Châu." Ô Bình muốn tỏ ra mình trung thành nên nói: "Thuộc hạ điều tra hồi lâu, thậm chí hỏi vài tiểu hoàng môn mới biết chuyện này! Hầu gia, ngài có nhớ chuyện mấy năm trước hoàng thượng làm ầm ĩ đòi đi tìm tiên thổ, thái hậu nương nương cho người đi theo bảo vệ, trên đường đi đi qua Đồng Châu, nghe nói hoàng thượng và nhị công tử nhất kiến như cố, hai người còn bắt dế đấu với nhau, hoàng thượng dừng ở đó tận bốn, năm ngày.

Bây giờ nghe nhị công tự đã về nên nói với thái hậu nương nương muốn nhị công tử làm Phủ quân tiền vệ."

Là bạn chơi thôi?

Thật không nghĩ nhi tử không có tiền đồ như vậy!

Trong chốc lát, Lục Hoán Dương cũng không biết nên vui hay buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!